Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi gọi cuộc gọi cuối cùng cho bà ta, tôi đã nghĩ, nếu bà ta nói xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho bà ta. Nhưng số điện thoại của bà ta đã không còn tồn tại.
Ngày cuối cùng của tuổi mười ba, tôi muốn chết. Tôi ra bờ sông, ngây người nhảy xuống, không chút do dự.
Nhưng khi nước sông tràn vào mũi, khoảnh khắc cận kề cái chết, tôi lại vô cùng sợ hãi. Đầu óc muốn giải thoát, nhưng tay chân lại liều mạng vùng vẫy bám lấy mọi thứ để sống. Tôi bám vào rễ cây, run rẩy bò lên bờ, nhìn lên bầu trời đen kịt không một ánh sao, cố tìm cho mình một lý do để sống.
Tôi ngồi khóc cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Tôi muốn lớn lên, tìm được Tiêu Diễm Hồng, lớn tiếng nói với bà ta rằng, không có bà ta tôi vẫn sống tốt, tôi muốn bà ta phải hối hận vì đã vứt bỏ tôi như một đống rác.
Từ ngày đó, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi dù mẹ còn sống. Tôi biết rõ, muốn thoát khỏi số phận, chỉ có thể dựa vào việc học, nên tôi đã gạt bỏ mọi tạp niệm, liều mạng học hành.
Cậu mợ biết bà ta đã bỏ đi, liền coi tôi như không khí, ngoài một chiếc giường để ngủ, còn lại không quan tâm gì cả.
Tôi đã hỏi người ta, dù nhà là do ba tôi mua, nhưng không tìm được Tiêu Diễm Hồng, tôi, một đứa trẻ vị thành niên, không có quyền tranh giành những thứ này.
Thật nực cười, cũng thật đáng buồn.
Đáng buồn hơn là, từ sau khi người phụ nữ đó đến trường làm loạn, tôi vốn đã không có bạn bè, giờ đây lại trở thành mục tiêu công kích, thành cái bị thịt mà ai cũng có thể tùy tiện chửi mắng vài câu.
Vì họ đều biết, Lâm Ngữ An, không có ai quản, không có ai đứng ra bênh vực.
Tôi cứ nghĩ chỉ cần không để ý đến họ là có thể yên ổn, nhưng tôi đã đánh giá thấp sự bồng bột của những cậu nhóc hư hỏng tuổi mười mấy. Có người xúi giục một tên mập cao to ở lớp bên cạnh, chặn tôi ở cầu thang.
Răng cậu ta vừa to vừa kỳ dị, lúc mở miệng nói chuyện, nước bọt văng tung tóe: "Nghe nói mẹ mày theo trai rồi, để lại cho mày không ít tiền. Mấy đứa tao muốn đi net, mày góp chút đi."
Tôi lạnh mặt nói "không có tiền" rồi tiếp tục đi xuống.
Cậu ta đuổi theo tôi chạy xuống, đưa tay chặn trước mặt tôi, phát cáu: "Đừng ép tao phải đánh mày! Mau lấy tiền ra đây!"
Cậu ta thật sự rất ngốc, nếu tôi có tiền, đã chẳng phải một ngày chỉ ăn một bữa, đói quá thì uống nước lã.
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt độc ác, lặp lại một lần nữa: "Tôi không có tiền."
Cậu ta tát mạnh tôi một cái. Thật lòng mà nói, không đau lắm, nhưng lại khiến tôi nhận ra hiện thực, nếu tôi không phản kháng, sau này sẽ là cái tát này nối tiếp cái tát khác.
Tôi rút con dao rọc giấy giấu trong túi ra, rạch thẳng lên cánh tay cậu ta. Máu tí tách rơi xuống đất, cùng lúc đó cậu ta hét lên một tiếng thất thanh, dọa sợ tất cả mọi người.
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, hiệu trưởng rất tức giận, nhưng họ không tìm được ai để giải quyết chuyện của tôi.
Vì không có ai sẵn lòng đến "xử lý" tôi.
Tôi ngồi trong góc phòng bảo vệ, mặc cho ba mẹ của cậu bé kia chửi mắng thế nào, cũng không nói một lời.
Sau đó, không biết là ai đã gọi điện cho bác cả.
Vì chuyện của Tiêu Diễm Hồng, tôi cứ nghĩ bác cả cũng sẽ ghét tôi. Không ngờ, sau khi nhận được điện thoại, cả nhà họ đều đến. Bác cả nhìn thấy vết ngón tay trên mặt tôi, giận dữ hỏi phụ huynh đối phương ai đã đánh. Bác gái ôm tôi cãi nhau với phụ huynh đối phương: "Con chúng tôi không sai, các người muốn làm ầm lên, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Anh họ nhìn chằm chằm vào cậu bé kia, dọa cậu ta sợ đến mức run lẩy bẩy.
Trước đây, dù những người đó chửi mắng tôi thế nào, tôi đều vô cảm. Nhưng hôm đó, tôi đã khóc. Khi có người bênh vực, tôi đã vô dụng mà khóc.
Sự việc dần lắng xuống theo sự đấu tranh của gia đình bác cả. Nhà cậu bé kia tự biết mình đuối lý, vết thương cũng không nặng, nên không dây dưa nữa. Nhà trường cũng muốn dĩ hòa vi quý.
Tôi tiễn gia đình bác cả ra cổng trường, rồi trở về lớp tiếp tục học. Không ngờ tan học lại thấy họ, anh họ cầm một chiếc cặp sách cũ, đó là toàn bộ đồ đạc của tôi ở nhà cậu. Mắt bác cả đỏ hoe như đã khóc. Bác gái thấy tôi ra, liền nắm tay tôi đi về phía bến xe, bà ấy nói: "An An, về nhà với bác."
Từ đó, tôi trở về nhà bác cả, trong căn nhà nhỏ chưa đầy tám mươi mét vuông, gia đình bác cả đã cho tôi những ngày tháng yên ổn, cũng cho tôi dũng khí để sống tiếp.
28.
Cố Nam Phong nói anh đã điều tra về tôi, tôi cũng đã xem qua mấy trang giấy đó, trên đó viết về mẹ tôi: góa chồng, chưa tái hôn, viết về những lần chuyển trường của tôi, viết về tình hình kinh doanh của công ty vận tải của ba tôi, cuối cùng bán cho ai, cho đến khi phá sản thanh lý.
Có lẽ tôi quá bình thường, không dính dáng gì đến lợi ích của họ, nên anh không nghĩ đến việc điều tra sâu. Tôi cũng không muốn nhớ lại, cả hai đều ngầm chấp nhận đó là quá khứ của tôi.
Vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ hơn, những chuyện này bị La Gia Ninh lật tẩy rõ mồn một.
Khi đó, sau khi gặp La Gia Ninh, tuy tôi rất suy sụp, nhưng cũng chưa quyết định sẽ chia tay với Cố Nam Phong.
Không ngờ, ngày hôm sau, Tiêu Diễm Hồng đã tìm đến.
Vào lúc tôi không muốn gặp bà ta nhất, bà ta lại xuất hiện một cách đường hoàng như vậy.
Tôi ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra bà ta. Tám năm không gặp, tóc bà ta đã hoa râm, mặt cũng tiều tụy không còn chút sức sống. Lòng tôi thoáng dao động, nhưng không có phản ứng gì nhiều, chỉ muốn tránh xa bà ta.
Tôi lạnh mặt đi vòng qua bà ta, bà ta lại định quỳ xuống trước mặt tôi giữa phố đông người. Cả người tôi ớn lạnh, vội kéo mạnh bà ta dậy, kìm nén giọng hỏi bà ta rốt cuộc muốn làm gì.
Bà ta nắm tay tôi, kéo vào một khách sạn gần đó, từ trong chiếc túi rách nát, lần lượt lấy ra những món ăn vặt tôi thích hồi nhỏ, ướm thử chiếc váy rõ ràng nhỏ hơn lên người tôi, liên tục gọi tôi là con gái ngoan, dịu dàng nói tôi đã lớn rồi, trông giống bà ta lúc trẻ.
Tôi vô cảm nhìn bà ta, không nói lời nào.
Thấy tôi không động lòng, bà ta lúng túng thu lại nụ cười, ngập ngừng nói ra mục đích đột ngột xuất hiện.
"An An, nghe nói con có bạn trai rất giàu, con có thể nhờ nó giúp chúng ta không? Mẹ và chú Lưu của con mở một công ty may mặc, cuối năm ngoái đột nhiên xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, công ty không những cháy rụi, mà còn làm chết hai người, trong ngoài nợ hơn mười triệu. Nếu không trả được, chú Lưu của con sẽ bị kết án 10 năm. An An, mẹ thật sự hết cách rồi, con giúp mẹ đi..." Bà ta vừa khóc vừa kể lể.
Tôi không chút động lòng, thậm chí còn cảm thấy nực cười, đúng là trời cao có mắt.
Bây giờ nhìn bà ta khóc, lòng tôi chỉ thấy trống rỗng thoáng chốc. Dù sao tôi cũng đã qua cái tuổi cần tình mẹ để chống đỡ, bà ta có diễn vở kịch mẹ con tình thâm thế nào, tôi cũng sẽ không mắc lừa.
Tôi giữ khoảng cách với bà ta, lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của các người, không liên quan đến tôi. Bà có thể đi tìm vợ của ông Lưu kia xin giúp đỡ, dù sao họ cũng là vợ chồng hợp pháp."
Bà ta lại đuổi theo, vội vàng nói: "An An, con đừng nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ đau lòng lắm. Bạn trai con rất giàu, chút tiền này nó chẳng quan tâm đâu… Mẹ biết con hận mẹ, mẹ quỳ xuống xin con, con tha thứ cho mẹ đi… Con xin nó ít tiền giúp chúng ta, chú Lưu của con sau này cũng có thể giúp con. Công ty của chú Lưu lớn như vậy, con cũng cần phải có người thân tín của mình chứ đúng không?"