Âm Mưu Đã Lâu - Chương 20

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng khi tôi tìm về nhà theo trí nhớ, người mở cửa lại là một người đàn ông. Ông ta nhìn tôi từ trên cao xuống, ánh mắt đầy dò xét và chán ghét. Tôi còn tưởng mình đi nhầm, vừa định rời đi thì thấy Tiêu Diễm Hồng xuất hiện sau lưng ông ta, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ ren mỏng manh.


Qua những lời cãi vã của Tiêu Diễm Hồng và mợ qua điện thoại, tôi mới lần đầu tiên nhận ra bản chất thật sự của người phụ nữ này, của mẹ ruột mình.


Thì ra bà ta vẫn luôn lừa dối tôi. Bà ta không hề bận rộn, mà chỉ là không yêu thương tôi, xem tôi là một gánh nặng, một cục nợ.


Thì ra mợ ghét tôi đến vậy mà vẫn không đuổi tôi đi, là vì Tiêu Diễm Hồng mỗi tháng đều gửi cho bà ta 3 nghìn tệ. Số tiền đó vừa là tiền sinh hoạt của tôi, vừa để bà ta trông chừng tôi, không cho tôi quay về.


Mỗi tháng 3 nghìn tệ, bằng cả lương của cậu, vậy mà tôi thường xuyên đói đến mức phải ăn cơm chan nước lã.


Thì ra, căn nhà mà nhà cậu ở là do ba tôi bỏ tiền mua, vậy mà tôi lại sống một cách cẩn trọng, không dám thở mạnh.


Thì ra, Tiêu Diễm Hồng lấy ba tôi chỉ vì tiền. Người đàn ông mở cửa kia mới là tình yêu đích thực của bà ta, là mối tình đầu của bà ta, là đôi uyên ương mà ông ngoại không thể chia cắt.


Tôi chưa bao giờ muốn ngăn bà ta tái hôn, thậm chí còn hy vọng bà ta sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Nhưng họ lại không chứa nổi tôi, trong nhà của tôi, nhà của ba tôi, lại không chứa nổi con gái ruột của ông. Vì thế, bà ta để tôi ở một nơi không nhìn thấy, coi như tôi không tồn tại, vậy thôi.


Ánh mắt chán ghét của người đàn ông kia ngày càng rõ rệt, ông ta còn khiêu khích ôm eo Tiêu Diễm Hồng trước mặt tôi để an ủi bà ta, bảo bà ta đừng giận. Tiêu Diễm Hồng cũng thuận thế nép vào lòng ông ta như một chú chim nhỏ.


Tôi có thể cảm nhận được người đàn ông đó cố tình làm những hành động thân mật này trước mặt tôi, nhưng Tiêu Diễm Hồng dường như không hề hay biết.


Họ thật ghê tởm, khiến tôi tức giận sôi máu.


Tôi đẩy cửa căn phòng mà ba từng tự tay bài trí cho tôi, nhìn cảnh vật trước mắt đã thay đổi, tôi không ngừng run rẩy.


Phòng của tôi đã sớm trở thành phòng chứa đồ của người đàn ông kia, quần áo, giày dép, đủ loại đồ đạc chiếm hết không gian, không còn một khoảng trống nào.


"Lâm Ngữ An, con làm gì vậy? Sao lại tự tiện mở cửa phòng chúng ta." Tiếng quát lớn của Tiêu Diễm Hồng dần nhỏ lại trước ánh mắt giận dữ của tôi.


Tôi không nói lời nào, quay người trèo lên ghế, lật tấm trần nhà trên mái, lôi ra thanh sắt mà ba tôi từng dùng để tự vệ khi lái xe đường dài. Trước ánh mắt sững sờ của hai người họ, tôi đập nát mọi thứ có thể đập trong nhà. Đó là lần đầu tiên tôi đập đồ, cũng là lần đầu tiên tôi đánh nhau, nơi tôi đập phá là nơi tôi lớn lên, người tôi đánh là mẹ tôi.


Tôi vung tay thật mạnh, mỗi cú đập là một mớ hỗn độn.


Bốn năm không gặp, tôi đã cao bằng Tiêu Diễm Hồng. Tôi vừa đẩy bà ta vừa chất vấn, tại sao lại lừa tôi, tại sao lại lừa ba tôi.


Khi bà ta bị tôi đẩy ngã xuống đất, người đàn ông kia đẩy mạnh tôi, mắng: "Sao mày vô giáo dục thế, đó là mẹ mày đấy!"


Mẹ tôi không sao, còn tôi thì bị người đàn ông đó đẩy đập đầu vào tường, trước mắt tối sầm.


Phải rồi, tôi vô giáo dục, bởi vì mẹ tôi đã dành hết tâm sức để giáo dục ông ta mà.


Đợi cơn choáng váng qua đi, tôi từ dưới đất bò dậy, lảo đảo đi vào bếp vớ lấy con dao gọt hoa quả.


Tôi không biết người khác mười ba tuổi đã trải qua những gì, còn tôi vào năm đó đã biết, mũi dao đâm vào da thịt có cảm giác gì, cần phải dùng sức rất lớn mới có thể đâm sâu hơn.


Tôi còn quá yếu, nên chỉ có thể đâm gập mũi dao vào hông ông ta. Nhưng như thế cũng đủ rồi, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Tiêu Diễm Hồng, tôi bỗng thấy rất hả hê.


Người đàn ông đó nhìn thấy máu trên người mình, mặt lập tức trắng bệch, run rẩy lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.


Tiêu Diễm Hồng không ngăn cản ông ta, có lẽ là đã bị dọa đến ngây người.


Khi cảnh sát đến, tôi bình tĩnh nói đây là nhà tôi, nhà do ba tôi mua, tôi không quen người đó, cứ tưởng là trộm, là ông ta tự ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Tôi là trẻ vị thành niên, chưa đủ mười bốn tuổi, nếu muốn kết án thì kết án cả mẹ tôi nữa, chúng tôi có bạn đồng hành.


Hai viên cảnh sát không nói gì, gọi riêng mẹ tôi sang một bên.


Không biết họ nói cụ thể những gì, không lâu sau mọi người đều đi hết, Tiêu Diễm Hồng cầm túi xách theo lên xe cứu thương.


Đêm đó rất tối, tôi không bật đèn, cứ ngồi mãi trên chiếc ghế mà ba tôi hay ngồi, không động đậy, trong lòng chỉ có hận thù, không chút sợ hãi.


Gần sáng, bà ta trở về một mình, nhìn tôi một lúc lâu, rồi từ từ ngồi xổm xuống ôm lấy tôi, khóc lóc nói: "An An, đừng quậy nữa, mẹ xin con, mẹ không thể mất anh ấy, con về đi học được không... mẹ xin con..."


Nhìn dáng vẻ thất thần, nước mắt lưng tròng của bà ta, tôi cắn chặt răng, nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi.


Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng bà ta vẫn có thể dễ dàng thao túng cảm xúc của tôi, có thể khiến tôi nổi giận ngay lập tức, tuyệt vọng ngay lập tức, cũng có thể khiến tôi thỏa hiệp ngay lập tức, chỉ cần bà ta dịu dàng nhìn tôi rồi rơi lệ.


Tôi thật sự ghét cay ghét đắng cái cảm ứng vi diệu của mối quan hệ huyết thống này.


Tôi biết nói thêm gì nữa cũng là thừa, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp với bà ta. Bà ta phải về thăm tôi mỗi tháng một lần và cho tôi tiền tiêu vặt riêng, còn lại, tùy bà ta, muốn làm thế nào thì làm.


27.


Bà ta đưa tôi về thị trấn, mợ vì tiền và căn nhà nên đã xin lỗi tôi. Cậu cũng hứa sau này sẽ đối xử tốt với tôi. Tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng chỉ có tôi biết, sau này tôi sẽ không tin tưởng và dựa dẫm vào bất kỳ ai nữa.


Cứ như vậy, tôi một mình chịu đựng tất cả để đổi lấy sự yên ổn, nhưng điều đó chẳng kéo dài được bao lâu.


Hai tháng sau, trong giờ tự học, giáo viên gọi tôi, nói có người tìm. Phản ứng đầu tiên của tôi là Tiêu Diễm Hồng đã xảy ra chuyện, hai chân tôi run rẩy bước ra.


Trước cửa lớp học là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe và trống rỗng, bà ta hỏi: "Tiêu Diễm Hồng là mẹ mày à?"


Khoảnh khắc tôi căng thẳng gật đầu, bà ta lao đến dùng túi xách đập vào đầu tôi. Thầy giáo cố sức đẩy bà ta ra cũng không cản được, khóa kim loại cứ thế cào rách một mảng da đầu, máu nóng hổi chảy vào mắt. Tôi không sợ hãi, chỉ lo lắng hỏi: "Mẹ tôi đâu? Bà đã làm gì mẹ tôi rồi?"


Người phụ nữ đó vừa giãy ra khỏi thầy giáo, vừa tiếp tục đánh tôi, khóc lóc gào thét: "Nếu tao tìm được nó thì còn đến tìm mày làm gì? Mẹ mày là một con đĩ, một con lẳng lơ, nó làm con tao mất cha, tao sẽ khiến nó mất con. Mày cũng giống mẹ mày, cũng là một con tiện nhân, cả nhà chúng mày sẽ không được chết tử tế."


Tôi đứng ngây người ở đó, mặc cho máu trên đầu chảy xuống mặt, rồi từ từ nhỏ xuống trước ngực.


Khi bảo vệ trường và cảnh sát đến, người phụ nữ đó ngồi bệt dưới đất khóc đến tím tái cả môi. Tôi không yêu cầu truy cứu trách nhiệm của bà ta, không phải vì áy náy, mà vì cảm thấy bà ta cũng đáng thương như tôi, như một đống rác bị vứt bỏ.


Sau đó, cảnh sát nói với tôi, mẹ tôi và người đàn ông kia đã bán hết công ty, nhà cửa của ba tôi, không biết đã đi đâu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo