Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy không né tránh, nhìn tôi cười cười: "Phải, anh biết. Không chỉ anh, A Kiện cũng biết. Sợ em thấy khó xử nên mọi người đều ngầm hiểu coi như không biết. Ngữ An, em không để ý ánh mắt của A Phong nhìn em sao? Thật lòng thích một người, dù anh ấy không nói, người khác cũng có thể thấy."
Tôi lại muốn khóc, cố gắng nuốt xuống tiếng nấc, giọng nghèn nghẹt nói: "Anh Chí Huy, sau khi em đi, anh ấy vẫn luôn đợi em à?"
Anh ấy khẽ thở dài, mắt nhìn ra ngoài xe: "Có lẽ em cũng đã nhận ra rồi phải không? Cảm xúc của A Phong rất không ổn định. Y học gọi là 'hội chứng phản ứng căng thẳng trì hoãn', là hiện tượng bùng nổ gián đoạn sau khi kìm nén cảm xúc.”
"Em cũng biết con người anh ấy rồi đấy, chuyện gì cũng nhìn thấu. Từ nhỏ anh ấy đã quen với những âm mưu đấu đá, lừa gạt, làm sao còn có thể có tình cảm chân thật gì nữa. Người sẵn lòng tâm sự, cũng chỉ có vài người xung quanh thôi.”
"Nếu em không xuất hiện, anh còn tưởng anh ấy sẽ mãi một mình.”
"Năm năm trước, sau khi em đi, ban đầu anh ấy còn như không có chuyện gì, nhưng vài ngày sau, anh ấy bắt đầu điên cuồng đi tìm em.”
"Em đừng thấy anh ấy luôn lạnh lùng, nhưng đối với người anh ấy quan tâm thì vô cùng quan tâm. Mấy ngày đầu là chưa phản ứng kịp, vòng cung phản xạ tình cảm của anh ấy quá dài. Đợi anh ấy phản ứng lại, thì chính là trời long đất lở.”
"La Gia Ninh không biết sống chết đã đến tìm anh ấy. Anh ấy bóp cổ La Gia Ninh hỏi cô ta đã đưa em đi đâu. Nếu không phải A Kiện cản lại, anh ấy suýt nữa đã bóp chết người.”
"Mẹ anh ấy cũng không khá hơn là bao. Đến bây giờ, A Phong vẫn không nói lời nào với mẹ mình. Ba anh ấy đến nói giúp, anh ấy chỉ nói, không tìm được em, chẳng có gì để nói.”
"Sau này, bọn anh điều tra thế nào cũng không có tin tức của em, anh ấy ngày càng suy sụp. Không lâu sau, Du Du và Khương Ưng Khải xảy ra chuyện, chuyện này em chưa biết phải không?"
Tim tôi đột nhiên thắt lại, ngỡ ngàng nhìn anh ấy: "Du Du xảy ra chuyện gì?"
Anh Chí Huy cau mày, lời nói ra khiến tôi vô cùng kinh ngạc: "Hôm đó là sinh nhật của Khương Ưng Khải, Du Du không cho vệ sĩ đi theo, lén tra địa chỉ nhà cậu ta rồi tìm đến. Không ngờ thằng nhóc đó không có nhà, lại đúng lúc gặp cha dượng đang đánh mẹ ruột của cậu ta. Tính khí của Du Du em cũng biết rồi, liền đánh nhau với cha dượng của cậu ta. Vì bảo vệ mẹ của Khương Ưng Khải, em ấy bị lão súc sinh đó đánh gãy hai xương sườn, đầu cũng bị đập rách một mảng.”
"Thằng nhóc đó về thấy hai người phụ nữ bị đánh đầy máu, mắt đỏ ngầu, lúc đánh nhau với lão già đó đã lỡ tay đánh chết người. Sau đó, cậu ta đưa Du Du và mẹ mình đến bệnh viện, rồi đi tự thú.”
"Cậu ta gọi điện cho A Phong từ đồn cảnh sát, câu đầu tiên nói là: 'Em gái của anh, tôi không xứng.' Câu thứ hai là: 'Tôi không bao giờ muốn gặp lại Cố Du Du nữa.'"
"Khương Ưng Khải, đồ khốn kiếp!" Tôi tức đến mức lập tức rơi lệ.
Tôi có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cậu ta, nhưng tại sao cậu ta lại tàn nhẫn với Du Du như vậy, rõ ràng biết Du Du một lòng một dạ với cậu ta.
Anh Chí Huy lấy giấy từ hộp đựng đồ cho tôi lau nước mắt, rồi nói tiếp: "Thằng nhóc này chỉ là muốn rũ bỏ quan hệ, không muốn làm liên lụy đến Du Du, bọn anh đều hiểu.”
"A Phong biết Du Du không thể buông bỏ Khương Ưng Khải, đã tìm rất nhiều luật sư bào chữa nổi tiếng, một mặt thu thập bằng chứng lão già kia thường xuyên bạo hành gia đình, một mặt giấu Du Du để cô ấy yên tâm dưỡng thương.”
"Ai ngờ chuyện này vừa xảy ra không lâu, chuyện làm ăn cũng gặp vấn đề. Thâm Thành đột nhiên xuất hiện làn sóng vốn đầu tư nước ngoài mạnh mẽ, ngấm ngầm thu mua sáp nhập các doanh nghiệp địa phương, khiến bọn anh trở tay không kịp. Hàng chục nghìn người thất nghiệp, nếu xảy ra chuyện, sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. A Phong chỉ có thể vực dậy tinh thần để toàn lực đối phó.”
"Còn có chuyện phiền lòng hơn nữa, Du Du có thai. Khi em ấy biết Khương Ưng Khải phải ngồi tù, đã khóc lóc ép A Phong thả Khương Ưng Khải ra ngoài rồi đưa họ ra nước ngoài.”
"Anh chưa bao giờ thấy A Phong suy sụp như vậy. Anh ấy vốn đã mất hồn mất vía vì không tìm được em, bao nhiêu chuyện phiền lòng ập đến cùng lúc, trong mắt đã mất đi thần sắc. Hôm đó anh ấy một mình ở biệt thự Vịnh Hải, nơi hai người từng ở, ngây người ngồi cả đêm. Lúc ra ngoài, cả người không còn chút 'sức sống' nào. Cũng từ ngày đó, anh ấy như đột nhiên quên em đi, không bao giờ nhắc đến nữa.”
"Bọn anh cứ nghĩ anh ấy sẽ tìm cách đưa Khương Ưng Khải ra ngoài, kết quả anh ấy chỉ nói: 'Cứ để cậu ta ngồi tù, đó là điều cậu ta phải chịu, nếu không dù người có ra ngoài, tâm cũng không ra được.'”
"Du Du không thể chấp nhận, làm trời làm đất cãi nhau với anh trai, mấy lần suýt sảy thai. A Phong lần đầu tiên nói lời cay độc với Du Du, anh ấy lạnh mặt hỏi Du Du có muốn đứa bé không? Nếu không muốn thì phá đi. Từ đó, Du Du không còn khóc lóc, nhưng cũng không nói chuyện với A Phong nữa. Cho đến khi sinh con xong, ra nước ngoài, em ấy cũng không nói với anh trai một lời nào.”
"A Phong biết làm gì đây? Em gái ruột do chính tay mình nuôi lớn, anh ấy không nỡ để em ấy chịu thiệt, chỉ có thể để mình chịu thiệt.”
"Sau khi Du Du đi, anh ấy bắt đầu làm việc ngày đêm. Đợi mọi chuyện lắng xuống, anh ấy đột nhiên bắt đầu tim đập nhanh, đau dạ dày, nôn mửa, người cũng trở nên cáu kỉnh, dễ nổi nóng, khó kiểm soát cảm xúc.”
Lòng tôi tràn đầy chua xót, giọng nói cũng run rẩy: "Anh ấy không đi khám bác sĩ sao?"
"Anh ấy không chịu đi, chỉ điên cuồng tập quyền anh để giải tỏa cảm xúc. Anh và A Kiện khuyên thế nào cũng không nghe, cho đến khi đầu gối của anh ấy bị mòn và đau, mới tạm yên một thời gian.”
"Hôm gặp được em ở câu lạc bộ, đừng thấy anh ấy lạnh lùng như một tảng băng di động, anh và A Kiện đều có thể cảm nhận được, anh ấy cuối cùng cũng có chút sức sống.”
"Nhưng từ tuần trước, anh ấy lại bắt đầu tập quyền anh bất chấp, ai khuyên cũng không được.”
"Ôi, không biết sau này có thành người què không nữa."
Tôi cảm thấy mình sắp khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời này rồi.
Anh Chí Huy không ngừng lau nước mắt cho tôi, có chút tự trách nói: "Ngữ An, đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi, thế là... được rồi."
Tôi thấy câu nói này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Tôi gạt tay anh ấy ra, như một con đà điểu vùi đầu vào đầu gối, khóc đến run rẩy.
Xe từ từ ra khỏi con đường núi, không còn xóc nảy nữa.
Tôi ngẩng đầu lau nước mắt trên mặt, nắm lấy tay áo của anh Chí Huy, kiên quyết nói: "Anh Chí Huy, anh giúp em đi, em muốn về Thâm Thành, Chính Viễn có máy bay thương mại, bây giờ em muốn về Thâm Thành tìm anh ấy, là em sai rồi, em không nên rời xa anh ấy..."
30.
Khi máy bay hạ cánh xuống Thâm Thành, đã là buổi tối.
Anh Chí Huy nói anh ấy ở lại Giang Thành còn có việc cần xử lý, sau khi hạ cánh, sẽ có người đón tôi.
Trước khi lên máy bay, anh ấy đưa cho tôi một chiếc hộp nhung, nói đó là thứ mà Cố Nam Phong đã vội vã tìm kiếm hôm đó, cũng là thứ anh định tặng tôi từ năm năm trước. Những kẻ có ý đồ xấu cứ ngỡ thứ anh giấu kỹ nhất, quý giá nhất là bí mật kinh doanh, nhưng thật ra...
Khoảnh khắc tôi mở hộp nhung ra trên máy bay, mắt tôi như bị đóng băng.