Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên lớp nhung màu xanh đậm, là một sợi dây chuyền kim cương, kiểu dáng độc đáo, viên kim cương màu hồng hình vuông quý hiếm được đôi bàn tay bằng bạch kim nâng niu, tư thế đôi tay tao nhã, viên kim cương màu hồng lấp lánh chói mắt.
Anh từng nói, tôi giống như một quyển sách đọc mãi không hết...
Dưới bầu trời đêm đen kịt, thành phố phồn hoa với ánh đèn rực rỡ, nhiều lúc khiến tôi cảm thấy cô đơn. Nhưng chỉ ở Thâm Thành, tôi mới không cảm thấy cô đơn, vì ở đây có anh.
Trước đây đọc sách, thấy câu: "Vì một người mà yêu cả thành phố", tôi còn thấy vô cùng sến sẩm. Đợi đến khi tôi hiểu ra rồi mới phát hiện: "Bạn không bao giờ có thể hiểu một người, trừ khi mang đôi giày của họ, đi con đường của họ, đứng ở góc độ của họ để suy nghĩ. Nhưng khi bạn thật sự đi qua con đường của họ, dù chỉ lướt qua, bạn cũng cảm thấy đau lòng."
Mọi lo lắng đều tan biến vào khoảnh khắc máy bay hạ cánh, chỉ có bóng hình anh ngày càng rõ nét. Lần này, đổi lại là tôi chạy đến bên anh.
Sau khi lên chiếc xe đã được sắp xếp, tôi lấy sợi dây chuyền ra đeo lên. Nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc, tôi dần dần bình tĩnh lại.
Việc bốc đồng quay về tìm anh khiến tôi có chút thấp thỏm, vì từ trước đến nay luôn là anh chủ động, dụng tâm tính toán...
Tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, sao mọi chuyện dường như luôn lặp lại?
Phía trước là tài xế và vệ sĩ, một người trong số họ đang xem video trên điện thoại, tiếng rất to, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
Trong video không ngừng lặp lại một câu: "Vội vàng bán con gái như vậy, thiếu tiền à? Tôi quả thực làm dự án y tế, nhưng không thu mua rác thải y tế." Sau khi dứt lời, là đủ loại âm thanh chế giễu của người làm video.
Tôi tò mò lấy điện thoại ra tìm kiếm.
...?
Đoạn đầu trong video là Cố Nam Phong và La Gia Ninh đi xem triển lãm tranh.
Thời gian đặc biệt khoan dung với người được ưu ái, nhưng lại khắc nghiệt với kẻ khác. Cố Nam Phong vẫn tuấn tú, cao quý, dáng người nổi bật. Còn La Gia Ninh tuy trông có vẻ ổn, nhưng nhìn kỹ lại thấy đầy dấu vết thẩm mỹ, rõ ràng và kỳ quặc.
Trước đây, Cố Nam Phong chưa bao giờ xuất hiện trước truyền thông, lần này lại phá lệ. Đoạn video chưa đầy 30 giây, chỉ trong ba ngày đã có hàng triệu bình luận.
Anh vốn đã bí ẩn, vẻ ngoài lại tuấn tú, vừa xuất hiện, bình luận trên màn hình toàn là: [Chồng, nam thần, bạn trai].
Bình luận bên dưới càng điên cuồng và sôi nổi hơn.
Tôi hơi ghen tị, nhưng biết anh sẽ không thích La Gia Ninh, nên bình tĩnh xem tiếp.
Đoạn thứ hai là phỏng vấn của truyền thông, Cố Nam Phong và La Gia Ninh cùng bị hỏi có phải sắp có tin vui không. Cố Nam Phong không nói gì, nghiêng đầu nhìn La Gia Ninh. La Gia Ninh dịu dàng cười nói: "Sẽ đính hôn trước." Lúc nhìn Cố Nam Phong, vẻ mặt cô ta đỏ ửng vì phấn khích, phấn cũng không che hết được.
Cô ta đúng là không phải người cố chấp bình thường, dây dưa bao năm, không mệt sao?
Đoạn thứ ba chính là đoạn video bị mang ra chế giễu, tại lễ khởi công khu đặc quyền y tế quốc tế do Chính Viễn đầu tư, một phóng viên đuổi theo Cố Nam Phong hỏi có phải anh sắp kết hôn với La Gia Ninh không. Anh dừng bước quay đầu lại, không chút biểu cảm nói: "Vội vàng bán con gái như vậy, thiếu tiền à? Tôi quả thực làm dự án y tế, nhưng không thu mua rác thải y tế."
Dưới video này, toàn là những bình luận chửi bới La Gia Ninh, rất khó nghe.
Phía sau còn có hình ảnh tin tức về việc ba cô ta bị tố cáo tham nhũng và bị điều tra.
Đây chính là “đòi lại gấp bội” mà anh đã nói. Đúng là rất hả giận, nên được thưởng.
Hôm nay nghe anh Chí Huy nói, tôi mới biết, thì ra La Gia Ninh tiếp cận anh, ban đầu là do gia đình sắp đặt, sau này mới là thật lòng dây dưa. Họ ở bên nhau cũng là do La Gia Ninh đứng trên sân thượng dọa tự tử, ép buộc. Cố Nam Phong nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý. Sau này, tại tiệc tốt nghiệp đại học, La Gia Ninh đã lén bỏ thuốc vào đồ uống của anh. Khi anh Chí Huy tìm thấy anh ở khách sạn, anh đã khóa La Gia Ninh trong phòng ngủ, còn mình thì ngâm mình trong bồn nước lạnh cả đêm. Họ đã chia tay từ ngày đó, sau này chỉ là sự dây dưa cố chấp của La Gia Ninh.
Xe dừng ở biệt thự Vịnh Hải.
Tôi vội vàng mở cửa xe, chạy một mạch đến đó. Trước cửa, tôi do dự vài giây, rồi đặt ngón tay lên chỗ mở khóa vân tay.
Cùng với tiếng "tít tắc", cửa liền mở ra.
Khoảnh khắc mở cửa, tôi sững người tại chỗ, "Anh A Kiện, Cố Nam Phong đâu?"
A Kiện nhìn tôi mỉm cười: "Cô Lâm, cô đến chậm một bước rồi, A Phong bây giờ đã đến Melbourne rồi."
Tôi ngẩn người một lúc lâu, vịn vào cửa, từ từ cúi xuống, hai vai không ngừng run rẩy.
"Này này, cô gái, tôi cũng hết cách rồi. Chúng ta không ra nước ngoài được, ra ngoài cũng phải bị nhốt trong phòng tối. Cô đừng khóc trước mặt tôi, tim tôi không tốt, dễ cười chết lắm."
Tôi sắp cười chết rồi. Tôi ngẩng đầu lên, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Cố Nam Phong, lão hồ ly này, ba mươi sáu kế đều bị anh xoay đến tận sao Hỏa rồi.
Tôi lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi người ở cửa: "Anh A Kiện, rốt cuộc anh là quân địch hay quân ta thế?"
A Kiện sững người một giây rồi cười lớn, đáp: "Cái đó phải xem hỏa lực của quân ta có đủ không..."
Tôi mở cửa bước vào biệt thự.
31.
Một tiếng sau, tôi bảo A Kiện đưa tôi đến câu lạc bộ thương mại nơi tôi đã uống rất nhiều rượu hôm đó.
Ánh đèn trong phòng riêng của câu lạc bộ thương mại khá mờ ảo. Tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, ẩn mình trong bóng tối.
Quản lý phục vụ đứng đối diện, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, ánh mắt qua lại giữa tôi và A Kiện đang đứng sau lưng.
A Kiện không giấu nổi vẻ thích thú chờ xem kịch hay.
Tôi nói một câu không nặng không nhẹ: "Một bộ bạch mã đắt nhất.”
Quản lý do dự nhìn A Kiện, A Kiện cười hề hề nói: "Nhìn tôi làm gì? Tất cả nghe theo cô Lâm, à không, bà chủ."
Đây là lo tôi không trả nổi tiền đây mà. Dù sao thì hôm đó anh ta đã thấy vẻ thảm hại của tôi ở đây. Làm phục vụ ở một câu lạc bộ thương mại như thế này, nhận biết người là kỹ năng cơ bản.
Tôi cười khẩy một tiếng, lấy ra một chiếc thẻ đen từ chiếc túi xách BV phiên bản giới hạn.
Căn phòng tôi từng ở trong biệt thự Vịnh Hải rất lộng lẫy, toàn là quần áo, giày dép, túi xách và đồng hồ mà Cố Nam Phong mua cho tôi, Richard Mille. Anh A Kiện nói, mỗi quý thay một lần, đều là mẫu mới nhất của mùa.
Anh Chí Huy không chỉ đưa cho tôi sợi dây chuyền, mà còn hỏi tôi có nhớ "stand by me" không?
Thẻ phụ mà Cố Nam Phong đưa cho tôi, mặt thẻ màu đen, có khắc dòng chữ tiếng Anh mạ vàng "stand by me". Tôi chưa bao giờ dùng, nhưng vẫn luôn coi như kỷ niệm mà mang theo bên mình.
Tôi ném chiếc thẻ lên bàn, bảo nhân viên quẹt trước mặt tôi. Nhìn một chuỗi số 0 sau hóa đơn, tôi cười không mấy tử tế.
Không lâu sau, quản lý dẫn một đám thanh niên trẻ trung, đẹp trai, ăn mặc mát mẻ, cung kính mở rượu.
A Kiện đỡ trán, khẽ nói: "Cô gái, chơi lớn rồi..."
Tôi quay sang A Kiện, cười hiền lành: "Anh A Kiện, 'trai trẻ' không tốt sao?"
A Kiện suýt nữa không nhịn được, gật đầu với quản lý, vội vàng quay lưng đi.
10 phút sau, trong phòng rộn rã tiếng cười nói. Tuổi trẻ thật tốt, nhiệt huyết tràn trề, năng động, quan trọng là không sợ hãi và dũng cảm.
Tôi đưa tay lên xem đồng hồ trên cổ tay, tính toán thời gian.
10, 9, 8... 1.