Âm Mưu Đã Lâu - Chương 25

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần.


Khoảnh khắc cửa lớn mở ra, trong phòng vẫn ồn ào với tiếng oẳn tù tì, nhảy múa, lắc xúc xắc.


Tôi lạnh lùng nhìn người bước vào, khóe môi cong lên.


Lão hồ ly, hóa ra đang tu tiên ở tòa nhà Chính Viễn!


Theo kế hoạch của anh, bây giờ tôi đáng lẽ phải ở Vịnh Hải nhớ anh đến mức cào cửa, rồi vào sáng sớm hay lúc nào đó, anh sẽ bất ngờ xuất hiện, hoàn hảo cứu vớt cô gái đáng thương.


Mưu tính đến mức trái đất cũng không chứa nổi anh.


Nhìn anh mặc vest chỉnh tề, đầy uy quyền, trên mặt lại lộ vẻ hoang mang hiếm thấy.


Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt khiến anh lập tức sa sầm mặt. Khi ánh mắt tìm thấy tôi, anh bước nhanh tới. Nhưng phía trước quá đông người, anh đi được hai bước, lại bị người ta thô bạo đẩy lùi lại. 


Anh trừng mắt nhìn người trước mặt, siết chặt nắm đấm. Tôi sợ anh ra tay thật, vội vàng gật đầu với đám đông, sự ồn ào tạm dừng, những chàng trai xung quanh lần lượt đứng sang hai bên.


Cố Nam Phong nhìn chằm chằm vào tôi, đi về phía trước hai bước, vẻ mặt căng thẳng, có vài phần thấp thỏm như tôi lúc đó.


Tôi hơi nghiêng người về phía trước, cổ áo vừa vặn che bờ vai khẽ trễ xuống, vừa hay để lộ xương quai xanh trắng nõn. Tôi đưa tay sờ sợi dây chuyền kim cương màu hồng trên cổ, cười rạng rỡ nói: "Chà, đây không phải là Cố tổng sao? Kangaroo ở Úc không đủ môi đỏ răng trắng à? Sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?"


Ánh mắt của Cố Nam Phong dao động theo bàn tay của tôi, yết hầu chuyển động lên xuống, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh không trả lời mà muốn xông tới. Thấy vậy, tôi lập tức đặt mạnh chiếc ly lên bàn trà: "Anh dám động thêm một cái nữa thử xem!"


Anh đột ngột cứng đờ tại chỗ, chân đã bước ra lại rụt về.


A Kiện sau lưng tôi nín cười đến mức run rẩy.


Cố Nam Phong trừng mắt nhìn anh ta, rồi liếc qua đám trai trẻ xung quanh, qua kẽ răng, khó khăn nặn ra vài chữ: "An An, đừng quậy nữa, về nhà trước đi."


Tôi tùy ý ngả người vào sô pha: "Cố tổng, thân với tôi lắm sao?"


Chưa đợi anh nói gì, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.


Lần lượt bước vào là đám người đã ép tôi uống rượu hôm đó.


Những người này nhìn tôi đang ngồi, rồi lại nhìn Cố Nam Phong đang đứng, có chút không hiểu.


Nhất thời không ai dám lên tiếng.


Tôi thong thả đứng dậy, tấm chăn trên đầu gối khẽ trượt xuống, để lộ hơn nửa đôi chân dài trắng nõn dưới chiếc váy ngắn.


Trước đây tôi chưa bao giờ mặc váy, hồi nhỏ là không dám, lớn lên là không quen, còn bây giờ là, tôi muốn.


Cố Nam Phong nhắm mắt lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi.


Tôi mỉm cười, thong dong đi đến bên cạnh anh, cất lời: "Thưa quý vị, xin lỗi đã làm phiền mọi người muộn thế này. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lâm Ngữ An, mọi người có thể gọi tôi là cô Lâm. Hôm nay mời mọi người đến đây, chủ yếu là vì lần trước có một chuyện tôi quên chưa nói với mọi người, có người phàn nàn ghê lắm. Vị này chắc mọi người đều biết nhỉ, Cố Nam Phong, thật ra anh ấy là bạn, trai, của tôi." Có người lập tức cười định nói gì đó, tôi liền chuyển lời: "Bạn trai cũ!!!".


Sắc mặt của họ lập tức trở nên muôn hình vạn trạng, có người khinh thường, có người tò mò, nhưng đa phần là kinh ngạc.


Cố Nam Phong không nói gì, khiến họ ngay cả thì thầm cũng không dám.


Sắc mặt của Cố Nam Phong cũng từ cong môi cười chuyển sang nghiến răng nghiến lợi trong chớp mắt.


Tôi bước lên trước, tiến lại gần anh, chớp mắt hỏi: "Anh Nam Phong, tôi nói đúng chứ?" Anh đưa tay định ôm tôi, tôi lùi lại một bước né tránh.


"Cố tổng, chúng ta bây giờ chỉ là người dưng, không có tình cảm để ôm ấp đâu nhé."


Anh tức đến bật cười, trừng mắt nhìn A Kiện nói: "Chưa xem đủ à? Đuổi người ra ngoài!"


A Kiện cười đến không ngậm được miệng, đi đến bên cạnh Cố Nam Phong, vỗ vai anh: "Con hồ ly nhỏ sắp lật trời rồi, tự cầu phúc đi." Sau đó, anh ta quay sang nói với những người khác: "Còn nhìn gì nữa? Muốn ra biển ngắm cá mập không?!"


Đám người vào sau cùng vội vàng quay đầu chạy ra ngoài, sợ bị tính sổ chuyện sỉ nhục tôi hôm đó.


Đúng là chỉ có thanh niên mới dũng cảm đến thế.


Đám trai trẻ, mắt long lanh nhìn tôi, lau mồ hôi trên thái dương, run giọng hỏi: "Bà chủ Lâm, à ừm, vẫn chưa chấm điểm ạ?"


Tôi suýt nữa không nhịn được cười.


Cố Nam Phong tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, sắp sửa nổi giận.


Tôi vội vàng lên tiếng: "Mỗi người mười điểm, ra ngoài trước đi."


Lúc này anh mới dần dần dịu lại.


Tôi lại nói vọng theo ra cửa: "Tính vào hóa đơn của Cố tổng!"


Anh nghẹn lời, khó chịu không nói nên lời.


Hừ, lão hồ ly, làm tôi rơi bao nhiêu nước mắt, tuyến lệ sắp viêm rồi, chuyện này còn chưa xong đâu.


32.


Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, anh chầm chậm đi đến định ôm tôi: "An An, chúng ta về nhà trước được không? Có chuyện gì về nhà rồi nói."


Tôi lập tức đưa tay ngăn anh lại. Hôm đó là ai giữ mình như ngọc, không cho tôi chạm vào? Bây giờ hối hận rồi hả?


Tôi thầm đảo mắt, bực bội hỏi: "Cố tổng, hôm nay là gió nào thổi vậy? Hôm đó chính miệng anh nói, chúng ta kết thúc rồi, anh bị mất trí nhớ à?"


Anh nhìn tôi, bất lực xoa xoa trán: "An An, đừng quậy nữa."


Tôi giả vờ ngạc nhiên nói: "Thế này đã là quậy rồi sao? Cố tổng, tôi thành tâm hỏi anh, từ khi tôi đến Thâm Thành, ngày nào, bước nào không nằm trong tính toán của anh? Đợi tôi năm năm à? Liếc mắt đưa tình với Ngô Vũ Tư mà gọi là đợi tôi à? Đúng là làm khó anh rồi."


"An An..."


"Cố tổng gọi to thế, tôi đã già đến mức lãng tai rồi sao?"


Anh mím môi, hít sâu vài hơi.


Ha ha, lão hồ ly cũng có lúc câm nín.


Tôi cầm lấy túi xách, quay người định đi. Anh vội vàng nắm lấy cánh tay tôi: "Ăn mặc thế này định đi đâu?"


Tôi từ từ gỡ từng ngón tay anh ra, cười nói: "Cố tổng, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi đi đâu mà chẳng được? Tiền chia tay cũng đủ cho tôi nửa đời sau ăn sung mặc sướng rồi. Trai đẹp nhiều như vậy, đương nhiên là phải đi chiêm ngưỡng rồi..."


Anh tức đến mức quai hàm căng cứng, không nói nhảm với tôi nữa, dễ dàng tóm lấy hai tay tôi, đè tôi lên tủ rượu thủy tinh, cúi đầu hôn xuống. Tôi nghiêng đầu né tránh, anh lại đuổi theo môi tôi tiếp tục hôn.


Lúc này thì cái vẻ kiêu ngạo kia đã biến mất hoàn toàn.


Môi lưỡi nóng bỏng điên cuồng quấn quýt, đến khi tôi sắp không thở nổi, anh mới buông tôi ra một lát, rồi lại vội vàng hôn tiếp.


Cho đến khi toàn thân tôi mềm nhũn trong lòng anh, anh mới dùng áo khoác che chân tôi lại, bế tôi lên đi ra ngoài.


Tôi giãy giụa vài cái, anh ôm chặt hơn: "An An, ngoan nào, chúng ta về nhà trước."


Anh không cho người đưa về mà tự mình lái xe, đặt tôi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, còn khóa cửa lại, như thể sợ tôi chạy mất.


Tôi bị thiết kế kỳ lạ trong xe thu hút, không còn tâm trí quậy phá.


Chiếc xe này rộng hơn xe bình thường rất nhiều, cấu trúc hàng ghế trước đậm chất công nghệ, không gian dưới chân bằng phẳng và rộng rãi, ghế ngồi là loại hạng nhất. Điều kỳ lạ là ghế lái không có vô lăng, chân ga chân phanh cũng không có, chỉ có một hàng màn hình LCD.


Anh muốn cách mạng hóa ngành sản xuất ô tô đấy à?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo