Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay lúc tôi đang đấu tranh xem có nên mặc cả hay không, Du Du mơ màng hét lên một tiếng khiến tôi bừng tỉnh.
"Khương Ưng Khải, đồ khốn kiếp! Để anh tôi đánh chết anh!"
Tôi...
Phải rồi, đây chính là “đại ca” Thâm Thành, người mà trên đường không ai dám tùy tiện gọi tên. Tôi lấy đâu ra can đảm mà mặc cả chứ, hu hu, chỉ có thể nuốt cục tức xuống, nghẹn đến đau cả phổi.
"Nghỉ ngơi đi, phòng bên trái trên tầng hai. Chuyện khác để mai nói." Anh ra lệnh cho tôi với vẻ mặt ôn hòa.
Hơi thở của tôi mắc kẹt trong cổ họng, không thể lên cũng chẳng thể xuống.
Tôi rón rén bước lên lầu, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
Tôi giật mình quay đầu lại nhìn, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha, tay đang châm một điếu thuốc.
Tuổi trẻ ngây thơ, tôi cứ nghĩ là mình say rượu nghe nhầm, nên không để tâm.
Nào ngờ, tôi đã từng bước rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của anh.
Tôi ở trong căn phòng anh sắp xếp, trằn trọc cả đêm không ngủ được. Trời vừa sáng, tôi đã mặc quần áo chỉnh tề, định lén lút chuồn về ký túc xá.
Bởi vì thật sự không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, cả căn phòng toàn búp bê và đồ trang trí màu hồng, khiến tôi xấu hổ đến mức sắp ngạt thở.
Tôi rón rén xuống lầu, vừa đi vừa ngước nhìn lên trên.
"Tỉnh rồi à? Qua ăn sáng đi."
"...?"
Khi giọng anh vọng lên từ dưới lầu, tôi sợ đến mức tim như ngừng đập. Mới có hai ngày thôi mà tôi đã có dấu hiệu đau tim rồi.
"Anh Cố, anh dậy sớm vậy." Tôi ôm ngực cười gượng, khuôn mặt chắc chắn rất khó coi.
Anh ngồi bên bàn ăn, tao nhã nhấp cà phê, khẽ "ừm" một tiếng.
Tôi vừa thầm oán trách trong lòng, vừa ngồi xuống một góc bàn xa anh nhất.
Anh bảo quản gia mang bữa sáng cho tôi, rồi không nói gì thêm.
Tôi bị choáng ngợp bởi đống thức ăn bày biện trên bàn, rồi lại cảm thấy cuộc đời thật vô vị.
Nhìn qua toàn là đồ ngọt: panini phô mai mật ong, sữa chuối, bánh pudding caramel, bánh donut...
Tôi từ nhỏ đã không thích đồ ngọt, hình phạt này thật sự quá tàn nhẫn.
Tôi nghi ngờ anh đang cố tình làm tôi ngấy chết, lén ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh lại khẽ nhếch cằm cười nhẹ, ra hiệu cho tôi cứ ăn tự nhiên.
Tôi nào dám ý kiến, đành nén nước mắt cắn một miếng bánh donut, từ từ nuốt xuống.
Anh vẫn từ tốn thong thả uống cà phê, lâu đến mức tôi còn nghi ngờ nó đã nguội lạnh.
Cuối cùng cũng đợi được anh uống xong, đặt ly xuống và nói: "Em cứ ăn từ từ, nếu thích thì bảo chú Vương lấy thêm."
Tôi rưng rưng gật đầu.
Nhân lúc anh bước lên lầu, tôi ba bước thành một bước chạy thẳng ra cửa, "Cảm ơn, tạm biệt, đã làm phiền rồi."
Không đợi anh nói gì, tôi đã chạy biến.
Cách anh đối tốt với người khác là cho họ ăn đồ ngọt, không hợp khẩu vị của tôi, nhưng thật sự rất ngọt...
5.
Thế giới của người trưởng thành giống như một vũng lầy - nơi mà những cảm xúc quá mãnh liệt sẽ khiến người ta càng vùng vẫy thì càng lún sâu vào.
Vì thế, não bộ đã lặng lẽ dựng nên một con đê bảo vệ:
Nỗi buồn được chia thành danh sách những việc cần làm.
Niềm vui được quy đổi thành nguồn lực có thể sử dụng.
Còn sự cô đơn thì hóa thành ánh sáng le lói của màn hình trong đêm khuya.
Đó không phải là sự chai sạn, mà là cách tiềm thức đang âm thầm bảo vệ bạn—
Như một cây xương rồng giữa sa mạc, cắm rễ sâu vào lòng đất chỉ để sống sót qua những ngày khô hạn.
Đầu xuân ở Thâm Thành, không khí ẩm và lạnh.
Tôi đứng trước cửa câu lạc bộ, siết chặt áo khoác, ôm lấy chính mình.
Lâm Ngữ An của thời đại học, chỉ hai ly đã say. Còn Lâm Ngữ An của bây giờ, sau những tháng ngày đổ vỡ, ngàn ly không gục.
Ứng dụng gọi xe vẫn hiển thị “đang xếp hàng”.
Có người vội vã đi ngang qua, suýt nữa làm tôi ngã.
Tôi khó khăn lắm mới đứng vững được.
Cô gái xinh đẹp với vóc dáng cao ráo cáu kỉnh lườm tôi một cái, vẻ mặt hùng hổ như thể tôi cố ý va vào cô ta vậy.
Lười phải so đo với cô ta, tôi lùi sang bên cạnh vài bước.
Một chiếc Bentley quen thuộc từ từ dừng lại giữa tôi và cô ta.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa.
Cô gái lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt sáng rực, hào hứng gọi: "Anh Nam Phong."
Sau một thoáng sững sờ, tôi quay người, bước đi vô định dọc theo những ngọn đèn đường.
Rượu trong dạ dày quặn lên, gió lạnh ẩm ướt thổi vào mắt, hơi đau.
Giọng nói phía sau không còn lạnh lùng xa cách, mà dịu dàng, cưng chiều, "Lên xe trước đi, ngoài này lạnh."
"Anh Nam Phong, chị kia hình như ăn phải thứ gì không tốt, lúc nãy còn cố tình va vào em..."
"Người dưng thôi mà, đừng so đo nhiều làm gì. Không phải em sợ lạnh sao? Lên xe trước đi."
"Anh Nam Phong..."
"Ngô Vũ Tư, anh bảo em lên xe. Đây là lần thứ ba rồi, sự kiên nhẫn của anh có hạn."
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu dịu dàng nhưng không cho phép phản bác. Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức trong đầu tôi liên tục chồng chéo lên nhau, điều khác biệt duy nhất là, người đứng ngoài xe năm ấy, là tôi.
Sau lần tôi và Du Du bị Cố Nam Phong bắt gặp ở quán bar, anh đã phạt chúng tôi đến Chính Viễn thực tập.
Trợ lý Hình là cấp trên trực tiếp của chúng tôi.
Du Du chỉ làm được vài ngày rồi bỏ, còn tôi...
Tôi kể với Du Du chuyện chiếc đồng hồ, cô ấy vỗ ngực đảm bảo với tôi, nói rằng anh trai cô ấy chỉ dọa tôi thôi, chắc chắn sẽ không làm khó tôi.
Tôi cũng nghĩ anh sẽ không so đo, nên định đi làm hai ngày rồi thôi.
Không ngờ anh lại đích thân đến trường chặn tôi.
Một buổi sáng cuối tuần, tôi đang trên đường đến quán cà phê làm thêm thì có một số lạ gọi đến, tôi tiện tay bắt máy.
"Lâm Ngữ An."
"Là tôi, ai vậy?" Tôi vừa uống sữa vừa nói chuyện, giọng ậm ờ không rõ.
"Cố Nam Phong."
Nghe thấy tên anh, tôi giật mình, bị sặc sữa đến mức ho sặc sụa.
"Lâm Ngữ An, lúc uống nước thì đừng nói chuyện."
Một lúc lâu sau, tôi mới bình tĩnh lại, "Anh Cố, anh tìm tôi có việc gì không?"
"Nói về chuyện bồi thường..."
Tôi... chỉ muốn ngất đi cho xong.
"Vâng, anh cứ nói số tiền đi, tôi sẽ đền cho anh."
"Richard Mille, 5.5 triệu."
"Hả?!" Hộp sữa trong tay tôi bị bóp đến mức phun ra một đường parabol.
"Anh ơi, hay tôi bán thân cho anh nhé?" Miệng tôi nhanh hơn não, lỡ lời nói ra trong lúc hồn bay phách lạc.
"Ừm, được."
"?"
"Ha, ha ha, anh Cố, tôi nói đùa thôi. Tôi, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh." Món nợ khổng lồ ập xuống, giọng tôi run run như sắp khóc.
"Lên xe."
"Gì cơ?"
"Lâm Ngữ An, tôi nói lên xe."
Tôi theo tiếng nói quay đầu lại, một chiếc Bentley màu đen đang đỗ bên đường, cửa sổ sau hạ xuống một nửa, Cố Nam Phong với đôi mắt lạnh lùng đang nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, một người mà nghe đồn chỉ cần uống một tách cà phê đã kiếm được cả vạn tệ, lại vì một chiếc đồng hồ mà đích thân đến trường chặn tôi, chẳng lẽ sắp phá sản rồi?
"Anh Cố, là do tôi bất cẩn làm hỏng đồng hồ của anh, tôi sẽ bồi thường. Xin anh nể mặt Du Du mà cho tôi chút thời gian, tôi có thể viết giấy nợ."
"Lâm Ngữ An, lên xe. Đây là lần thứ ba rồi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn." Giọng anh dịu dàng nhưng không cho phép phản bác.
Cuối cùng, tôi đành phải khuất phục, ngoan ngoãn lên xe, ngồi ở vị trí ghế phụ.
Anh dường như không hài lòng, cau mày đưa cho tôi một tập tài liệu.
"Đây là thỏa thuận bồi thường do luật sư soạn thảo, em xem đi, nếu không có ý kiến thì ký vào."