Âm Mưu Đã Lâu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi nhận lấy thỏa thuận, mở ra lật xem từng trang, vừa xem vừa chửi thầm trong bụng: [Tư bản độc ác! Sói ăn thịt người không nhả xương! Không hổ là luật sư, lý lẽ rõ ràng, còn dán cả hóa đơn vào. Thỏa thuận bồi thường... Thực tập sinh chuyên trách văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Chính Viễn... Lương tháng 50,000???]


Tôi há hốc miệng, quay lại nhìn anh.


Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho tôi.


Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình đã trách lầm anh, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng, thế này thì tôi phải trả nợ tận 10 năm!


Sống không nổi nữa rồi...


Tôi nước mắt lưng tròng, nhìn người đàn ông tốt bụng họ Cố, chắp tay như lạy Phật, "Anh Cố, có thể giảm giá một chút không, dù sao cái mặt đồng hồ đó cũng cũ rồi mà."


Anh quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán, "Đó là phiên bản sưu tầm."


Tôi lập tức xị mặt, "Ha ha, coi như tôi chưa nói gì."


Tôi run rẩy ký tên mình, hai tay dâng bản hợp đồng cho anh.


Anh liếc qua chữ ký, rồi thong thả nói: "Không cần tự trách, dù sao tôi cũng đã đeo rồi, không còn cảm giác mới mẻ nữa."


Anh nói thế mà nghe lọt tai được à?!


Tôi đứng bên đường nhìn đuôi xe xa dần, khóc không ra nước mắt.


Đã từng có lúc tôi cầu trời khấn đất, xin hãy thu phục tên yêu nghiệt đó đi.


Tên ngốc này, cách anh giữ tôi ở lại bên cạnh… lại là bắt tôi trả nợ.


Anh dọa tôi đến mức tuyệt vọng, còn bản thân thì thầm đắc ý cho rằng mình cao tay.


6.


"Cô Lâm?" Một giọng nói có chút thăm dò, không nặng không nhẹ đã đánh thức tôi.


Tôi bừng tỉnh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quanh.


Trợ lý Hình đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kinh ngạc, chặn mất lối đi.


Tôi nhất thời hơi bối rối, không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với anh ấy.


Ngược lại, anh ấy trông rất vui vẻ.


"Cô Lâm, tôi đã nói là cô mà, Cố tổng còn bảo tôi nhìn nhầm, sao cô lại thay đổi nhiều thế?"


Năm năm trôi qua, đúng là tôi đã thay đổi rất nhiều.


Lâm Ngữ An thời đại học, trẻ trung sôi nổi, tóc dài ngang eo, kiêu ngạo khó thuần.


Còn tôi bây giờ, tóc ngắn ngang tai, thêm vài phần trí thức, bớt đi chút hơi thở thanh xuân. Có lẽ trong mắt anh ấy, tôi thật sự đã thay đổi rất nhiều.


Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự đáp, "Trợ lý Hình, lâu rồi không gặp."


"Ôi! Đúng là lâu thật, từ khi cô đi, tôi bận đến mức sắp không biết ‘tôi là ai, tôi từ đâu đến và tôi sẽ đi về đâu’ luôn rồi."


Cả hai chúng tôi đột nhiên bật cười.


Tôi và Du Du học ngành "Lịch sử Triết học" ở đại học.


Đây là câu nói đùa kinh điển của khoa Triết, trêu chọc những người học triết học luôn nghiên cứu những vấn đề không thực tế.


Anh ấy vẫn hoạt bát và hài hước như vậy, chẳng có chút dáng vẻ của một trợ lý tổng giám đốc.


Nhưng tôi đã từng chứng kiến thủ đoạn quyết đoán của anh ấy, nên không bị vẻ ngoài dễ gần của anh ấy lừa gạt.


Tiếng còi xe Bentley phía sau vang lên, rõ ràng đã mất kiên nhẫn.


Anh ấy nhìn về phía chiếc xe, nói rất nhanh: "Cô Lâm, tôi đã nghe chuyện của công ty Thâm Tư rồi, sáng mai cô đến Chính Viễn tìm tôi nhé."


Nói xong, anh ấy vội vàng chạy về lái xe.


Tôi ngẩn người, chưa hiểu ý anh ấy, định quay lại hỏi thì chiếc xe đã lướt qua tôi, loáng thoáng truyền đến đoạn hội thoại ngắt quãng, cùng với gương mặt cực kỳ khó chịu của Cố Nam Phong phản chiếu qua cửa sổ xe.


"Cố tổng, thật sự là cô Lâm đấy, cô ấy cắt tóc ngắn rồi..."


"Anh Nam Phong, anh quen chị kia à?..."


"Tất cả im miệng..."


Tôi đoán trợ lý Hình có lẽ đã hiểu lầm.


Năm đó, tôi nhất quyết không cho Cố Nam Phong nói với bất kỳ ai về chuyện chúng tôi hẹn hò, vì sợ ánh mắt khác thường của người khác, cũng sợ bị đối xử đặc biệt trong công việc, nên ngay cả trợ lý Hình cũng giấu.


Nhìn phản ứng của anh ấy bây giờ, có lẽ chỉ coi tôi là bạn thân của Du Du. Còn Cố Nam Phong yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên mới nhiệt tình như vậy.


Khi đó, tôi chỉ muốn đợi tốt nghiệp đại học rồi mới tính tiếp, không nghĩ ngợi nhiều.


Sau này lúc chia tay, tôi đã nói những lời tổn thương Cố Nam Phong, nên anh càng không thể nhắc đến chuyện này với người khác.


Anh Nam Phong...


Trước đây Cố Nam Phong từng phàn nàn với tôi, tại sao lúc nào cũng gọi cả họ lẫn tên anh, không thể làm nũng gọi một tiếng dễ nghe hơn sao. Tôi ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn không gọi ra được, còn nói một câu cực kỳ phá vỡ không khí: “Em và Du Du đều gọi anh là anh, anh không thấy tâm lý méo mó à?”


Anh tức đến nghiến răng, giọng điệu lạnh lùng nói: "Có giống nhau đâu? Cố Du Du gọi thì tay anh ngứa, còn em gọi thì tim anh ngứa."


Tôi không biết làm nũng, tự nhiên sẽ có người biết.


Một cô gái xinh đẹp lại biết làm nũng như vậy, ai mà không thích chứ.


Có lẽ Lâm Ngữ An chỉ là một kẻ ngốc lạnh lùng, mãi mãi không học được cách làm nũng và nhiệt tình.


7.


Tôi không cho phép bản thân có thời gian để đau buồn. Sau khi trở về khách sạn, tôi đã ký hợp đồng chuyển nhượng hơn 10 bằng sáng chế trong tay và gửi cho người đại diện chuyên nghiệp.


Ban đầu, tôi nghĩ bán những thứ này đi có thể mua cho mình một căn nhà nhỏ, có một mái ấm của riêng mình, nhưng bây giờ...


Dù chỉ là muối bỏ bể, nhưng ít nhất cũng có thể giúp anh họ cầm cự thêm một thời gian.


Tôi sửa lại bản kế hoạch dự án một lần nữa, gửi cho nhiều công ty đầu tư hơn.


Cố Nam Phong từng dạy tôi, khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, hãy gạt bỏ hết những thứ làm rối loạn tâm trí, chỉ cân nhắc lợi ích và thiệt hại một cách thuần túy, như vậy sẽ gần với lý trí hơn.


Có lẽ vì đến thành phố có anh, nên tôi luôn bất giác nhớ về trước đây, nhớ về anh của ngày xưa...


Khi đó, tôi rất sợ anh, nhưng tuổi trẻ bồng bột, đã gây ra không ít chuyện nực cười.


Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên bị anh gọi vào văn phòng.


Tôi cứ nơm nớp lo sợ.


Cố Nam Phong ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, trông đầy uy nghiêm.


Tôi cảnh giác, cẩn thận như đi trên băng mỏng, hỏi: "Anh Cố, anh tìm tôi?"


Anh lơ đãng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không nói gì, rồi lại cúi đầu tiếp tục ký tên vào tài liệu.


Ánh mắt ấy làm tôi hoang mang, không đoán được, cũng không nhìn thấu, khiến tôi hao tổn biết bao tế bào não.


"Lâm Ngữ An, em sợ tôi à?" Anh đột nhiên hỏi một câu, khiến tôi có cảm giác như ở gần vua như ở gần cọp.


"Không, không có, xã hội pháp trị, tôi có gì phải sợ." Lời này chính tôi nghe còn thấy gượng gạo. Tôi nhắm mắt lại, hối hận cắn vào môi dưới.


Anh đặt tài liệu lên bàn, khóe môi nhếch lên, cười như không cười, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.


Tôi chột dạ, cố gắng kìm nén ý muốn vò vạt áo.


"Căng thẳng gì chứ, nói đúng lắm, xã hội pháp trị, không cần phải sợ."


Nghe giọng anh không có vẻ tức giận, ngược lại còn có chút trêu chọc, tôi bèn lấy hết can đảm hỏi, "Cố tổng, anh có việc gì muốn giao cho tôi làm không?"


Anh đặt một tập tài liệu trước bàn, nhẹ nhàng nói, "Mang tập tài liệu này về xem xét rồi gửi đi, không quan trọng lắm đâu, không cần căng thẳng. Có gì không hiểu có thể hỏi Chí Huy, hoặc, hỏi thẳng tôi."


"Vâng, anh Cố, à không, là Cố tổng." Tôi lúng túng bước nhanh tới, cầm tài liệu rồi đi ra ngoài.


"Lâm Ngữ An!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo