Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vâng, Cố tổng." Tôi lập tức quay người đứng nghiêm.
Anh nhìn tôi một lượt, rồi khẽ nói: "Lâm Ngữ An, khẩu vị của tôi thanh đạm, không ăn thịt người."
Tôi...
Anh không ăn thịt người, anh chỉ từng bước tính toán, kéo tôi vào giấc mộng đẹp có anh...
Sau một thời gian thực tập ở Chính Viễn, tôi dần hiểu thêm về anh, cũng không còn sợ anh như trước.
Thỉnh thoảng tôi còn phàn nàn với anh rằng đồ ăn ở nhà hàng quá dở. Anh vừa nói tôi kén ăn quá, vừa cho người tìm mấy đầu bếp chuyên nấu món Giang Thành.
Tuy anh trông có vẻ uy nghiêm, nhưng lại rất dịu dàng với tôi, cũng rất tôn trọng cấp dưới, chỉ là trong công việc không được phép lơ là hay sai sót. Nếu bị anh phát hiện sai lầm về nguyên tắc, hậu quả thường rất thảm.
Trong văn phòng, ngoài việc xử lý một số công việc quan trọng, thời gian còn lại anh đều yên tĩnh đọc sách, ánh mắt sáng ngời và tập trung.
Đời tư của anh cũng rất đơn giản, mỗi ngày ngoài công việc là tập quyền anh, đọc sách, học tập. Trừ những buổi xã giao cần thiết, anh hiếm khi tham gia các bữa tiệc rượu.
Người này, tự giác, kiềm chế, lý trí, nghiêm túc, giống như nhân vật bước ra từ sách giáo khoa.
Những lúc rảnh rỗi, anh sẽ hỏi thăm tình hình học tập của tôi và Du Du, cho tôi một vài ý kiến về việc viết luận văn.
Anh từng trêu tôi rằng: “Người học triết học, hoặc là thành công vang dội, hoặc là đi tu. Lâm Ngữ An, em thì sao?”
Tôi nói, “Vị thí chủ này, trong mệnh của anh thiếu Kant, ngũ hành khuyết Wittgenstein! Nếu bắt buộc phải chọn, vậy tôi chỉ có thể chọn 'come out'!”
Anh lập tức sa sầm mặt, bắt tôi viết một bản báo cáo tháng theo giọng điệu của Kierkegaard.
Tôi...?
Sau này, dưới sự gợi ý của anh, tôi học thêm chuyên ngành thứ hai là "Kỹ thuật thông tin", không ngờ giờ đây nó lại trở thành nghề nghiệp của tôi.
Khi đó, tôi mới học chưa được bao lâu, anh đã đăng ký cho tôi tham gia các cuộc thi sáng tạo khoa học công nghệ.
Ban đầu chỉ là khuyến khích tôi tham gia, anh sẽ giúp tôi tìm một số tài liệu chuyên ngành, khi gặp vấn đề sẽ tìm người có chuyên môn để hướng dẫn tôi. Tôi học rất nhanh, sau đó liên tục đoạt giải. Thứ hạng trong các cuộc thi lớn nhỏ không ngừng tăng lên, thành tích tốt nhất là giải nhất cuộc thi sáng tạo do Đại học Công nghệ Quốc phòng tham gia chấm giải, cũng chính trong cuộc thi đó, tôi đã gặp được giáo sư hiện tại của mình, Viện sĩ Trương.
Sau khi chia tay anh, tôi gia nhập đội của Viện sĩ Trương, làm việc tại trung tâm nghiên cứu và phát triển vũ khí, trong một viện nghiên cứu ở sa mạc, vừa làm việc, vừa thi cao học và nghiên cứu sinh.
Sa mạc yên bình nhưng cũng khô khan. Thời gian rảnh rỗi, mọi người thường thiết kế một số hệ thống thú vị, nhờ đó tôi đã tích lũy được rất nhiều bằng sáng chế.
Rất nhiều chuyện đều là do tình cờ, rồi trở thành tất yếu.
8.
Khi ngẩng đầu lên, trời đã sáng.
Tôi không hề buồn ngủ, tắm rửa qua loa rồi thay quần áo, định bắt chuyến bay sớm nhất về Giang Thành.
Điện thoại của anh họ gọi đến ngay khi tôi sắp rời khỏi khách sạn.
Giọng anh ấy nghe như đã thức trắng đêm, pha chút khàn khàn vì vui mừng, "Ngữ An, em đến Thâm Thành rồi à? Trợ lý Hình của Chính Viễn vừa gọi cho anh, anh ấy đã biết chuyện của Lý Cảnh rồi, bảo em đến tòa nhà Chính Viễn tìm anh ấy. Gọi sớm thế này, xem ra họ rất coi trọng chúng ta, không uổng công em vất vả chạy một chuyến."
Tôi có chút ngơ ngác, tối qua thái độ của Cố Nam Phong kiên quyết như vậy, không phong sát chúng tôi đã là may mắn rồi, sao lại đột nhiên đổi ý?
Lại còn để trợ lý Hình hiểu lầm mà giúp tôi?
"Anh, anh chắc là trợ lý Hình của Chính Viễn chứ?"
Anh họ quả quyết nói, "Anh chắc chắn. Anh ấy còn hỏi anh, giám đốc kỹ thuật có phải tên là Lâm Ngữ An không. Ngữ An, hai người quen nhau à? Nghe ý của anh ấy có vẻ rất thân với em."
Nghe giọng điệu đầy mong đợi của anh họ, tôi chỉ có thể nói qua loa là đã gặp vài lần, không thân lắm.
Sau khi cúp máy, tôi đứng đó rất lâu, tiến thoái lưỡng nan.
Tôi mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng tôi không có tư cách từ chối, chỉ có thể lo lắng đi đến đó.
Công ty Công nghệ Thâm Tư là do anh họ tôi, Lâm Việt, thành lập sau khi tốt nghiệp đại học.
Người ngoài không biết, đều nói anh họ tôi tham vọng lớn, không phải là người an phận.
Nhưng tôi biết, anh ấy gấp gáp kiếm tiền là vì muốn cho bác gái và chúng tôi có cuộc sống tốt hơn.
Hồi nhỏ cuộc sống khó khăn, cả nhà chen chúc trong một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ.
Từ khi đón tôi về, anh họ chỉ có thể ngủ trên chiếc giường gấp đơn giản ngoài ban công, tối mở ra, sáng gấp lại, trở mình là kêu cót két.
Tôi cảm thấy áy náy, nói với anh ấy, tôi có thể ngủ ngoài ban công.
Nhưng anh ấy lại nói, "Anh thích ngủ ở đây, ban đêm có thể ngắm sao, mùa đông có thể ngắm tuyết, em đừng hòng giành với anh."
Tôi đâu có ngốc, chỗ đó mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, có gì tốt mà giành.
Chỉ là anh ấy thương tôi đã chịu nhiều khổ cực mà thôi.
Cứ như vậy, tôi chiếm phòng của anh ấy, ở suốt tám năm.
Sau này, ngay cả khi anh ấy kết hôn cũng phải thuê nhà.
Anh họ xuất thân từ dân kỹ thuật, chịu khó, cậy mình còn trẻ, thức khuya được, cứ thế dựa vào những đơn hàng nhỏ vài trăm vài nghìn mà dần dần mở rộng công ty.
Hai năm trước, tôi bắt đầu hỗ trợ anh ấy từ xa để nghiên cứu và phát triển hệ thống lái xe tự động không người lái. Lĩnh vực này khi đó thuộc về công nghệ tiên phong, đầu tư lớn, rủi ro cao, nhưng lợi nhuận không thể lường trước được. Mấy tháng gần đây, sự cạnh tranh trong ngành đột nhiên tăng lên, tiến độ nghiên cứu của chúng tôi cũng vì thiếu vốn đầu tư mà gặp nhiều khó khăn, sau đó còn bị rút vốn vì đầu tư quá lớn và triển vọng thị trường không được đánh giá cao.
Anh họ cũng vì dự án này mà gần như vét sạch mọi khoản tiết kiệm.
Hai tuần trước, tôi mới biết được tình hình hiện tại, vội vàng xin nghỉ phép ở viện nghiên cứu để về nhà.
Dòng tiền đột ngột đứt đoạn, những thành quả nghiên cứu trước đó sẽ nhanh chóng bị thay thế và vượt qua, trước mắt là một khoản nợ khổng lồ.
Tìm được nhà đầu tư mới là hy vọng duy nhất của chúng tôi.
Điều tôi không ngờ là, tôi mới đến Hải Thành một tuần, anh họ đã liên hệ được với bộ phận đầu tư của Chính Viễn, còn thuận lợi thông qua Term Sheet.
Để vay được năm triệu mà Lý Cảnh yêu cầu, tóc mai của anh họ đã bạc trắng chỉ sau một đêm, anh ấy chỉ mới 31 tuổi.
Đến nước này, dù thế nào tôi cũng không thể trốn tránh nữa.
Tôi mua vé máy bay lén đến Thâm Thành, mặt dày đến tìm trợ lý Hình, hy vọng anh ấy nể tình đồng nghiệp cũ mà giúp chúng tôi.
Không ngờ, tôi lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
9.
Lúc tôi đến tòa nhà Chính Viễn, trợ lý Hình đã đợi tôi ở đại sảnh.
Cùng ở đó còn có người phụ trách bộ phận đầu tư, Lý Cảnh.
Chỉ có điều, Lý Cảnh đang quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin anh ấy giúp đỡ.
Một người đã gần năm mươi tuổi, dưới con mắt của bao người, khóc không thành tiếng.
Cảm giác bất an trong tôi càng lúc càng lớn, có một thôi thúc muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng trợ lý Hình đã nhanh hơn, gọi tôi lại: “Cô Lâm, cuối cùng cô cũng đến rồi, mau theo tôi lên trên.”
Anh ấy cười và bước về phía tôi, không thèm liếc nhìn Lý Cảnh một cái.
Tôi thật sự không cười nổi, chỉ gật đầu.