Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ai có thể thoát khỏi.
Học kỳ hai năm ba đại học, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, đau đến ngất xỉu trong ký túc xá.
Du Du hoảng loạn gọi xe cứu thương, rồi lập tức gọi điện cho Cố Nam Phong.
Lúc tôi tỉnh lại sau ca phẫu thuật, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là bóng dáng cao lớn của anh, đang ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh giường tôi.
Dưới ánh đèn vàng mờ, anh cau mày, ngủ không yên. Đôi chân dài của anh còn vượt ra ngoài ghế, ngả nghiêng ở đó, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, trông có chút tội nghiệp.
Khi đó, tôi mới cảm nhận rõ ràng sự khác biệt anh dành cho tôi. Nếu chỉ là bạn thân của em gái, anh hoàn toàn có thể tìm cho tôi một y tá là xong.
Nhưng anh lại tình nguyện tự mình co ro ngồi đó.
Tôi cảm thấy khó tin, trong lòng dấy lên sự kháng cự mãnh liệt.
Thẳng thắn mà nói, tôi không cảm thấy mình có gì đáng để anh thích, cũng không biết rốt cuộc anh thích tôi kiểu gì. Phản ứng đầu tiên của tôi là anh muốn tôi làm tình nhân, nhưng tôi không hề có tham vọng bám víu nhà giàu, đậu cành ngô đồng.
Làm người phải biết tự lượng sức, càng phải biết mình đang đứng ở đâu.
Sau đó, dưới sự yêu cầu cương quyết của tôi, anh đành tìm cho tôi một y tá, tôi đường hoàng đuổi anh đi.
Sau khi xuất viện, dù có đến công ty, tôi cũng cố gắng tránh mặt anh, có thể không gặp thì sẽ không gặp.
Anh dường như cũng nhận ra sự xa cách của tôi. Mỗi lần chạm mặt, anh muốn giải thích gì đó, nhưng tôi đều giả vờ có việc gấp rồi vội vàng bỏ đi. Vài lần như vậy, anh không làm những việc vượt quá giới hạn nữa, hoàn toàn giữ thái độ công việc, điều này khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.
Cho đến ngày hôm đó...
Hôm đó, tôi vừa từ lớp học buổi tối về ký túc xá không lâu thì nhận được điện thoại của Cố Tử Hàng, cậu ta nói Du Du uống say ở tiệc sinh nhật của mình, bảo tôi đến đón cô ấy. Bên đó rất ồn ào, nên tôi không hỏi nhiều đã cúp máy.
Điện thoại của Du Du báo đã tắt máy, tôi đành phải đến đó trước.
Cố Tử Hàng là họ hàng bên nhà Du Du, là sinh viên thể thao đặc tuyển, học dưới chúng tôi một khóa, học đấu kiếm, thân hình khỏe mạnh, trông cũng bảnh bao, nhưng tính cách rất ngạo mạn.
Từ sau lần tôi giúp Du Du lấy đồ từ chỗ cậu ta, cậu ta bắt đầu dùng đủ mọi cách để theo đuổi tôi.
Tôi đã nói rõ với cậu ta rằng tôi không muốn yêu đương, cũng không thích cậu ta, nhưng cậu ta vẫn thỉnh thoảng tặng hoa, tặng quà, đủ loại ám chỉ, tôi đều từ chối thẳng thừng, không hề dây dưa.
Có lẽ vì tôi không bao giờ cho cậu ta sắc mặt tốt, nên sau đó cậu ta đã bỏ cuộc.
Gần đây nghe nói cậu ta đang hẹn hò với hoa khôi khoa ngoại ngữ, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, không có cảm giác gì khác.
Cậu ta và Cố Nam Phong hoàn toàn trái ngược nhau. Cố Nam Phong kín đáo, nội tâm, trầm ổn, lý trí, còn Cố Tử Hàng thì kiêu ngạo, phô trương, sợ người khác không biết cậu ta họ Cố, là họ hàng của nhà họ Cố. Ở trường, cậu ta lập bè kết phái, cô lập những người có thành tích tốt hơn mình, chèn ép những người kém hơn, cách làm người và làm việc đều rất tệ.
Nếu không phải sợ Du Du khó xử, tôi chẳng thèm nói với cậu ta một chữ.
Theo địa chỉ cậu ta gửi, tôi đến một khu du thuyền tư nhân của một câu lạc bộ, tiệc sinh nhật của Cố Tử Hàng được tổ chức trên chiếc du thuyền lớn nhất.
Lúc nhân viên hướng dẫn dẫn tôi lên, người đã không còn nhiều. Khoang trong được trang trí như một câu lạc bộ cao cấp, bên trong chỉ có Cố Tử Hàng và hai người bạn nam khác đang uống rượu.
Cố Tử Hàng dường như đã say mèm, tôi hỏi cậu ta Du Du ở đâu, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ ngầu, khóe môi cười tự giễu, "Lâm Ngữ An, cô thật là khó theo đuổi, bao nhiêu cô gái ở Đại học Thâm Thành, ông đây chỉ thích mỗi cô, cô lại xem thường tôi đến thế sao?"
Tôi không muốn nói nhảm với cậu ta, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Du Du, vừa đi ra ngoài.
Chưa đi đến cửa, đã bị hai người bạn của cậu ta chặn lại, "Này, chị ơi đừng đi, anh Hàng vì chị mà khóc nửa ngày rồi, chị khuyên anh ấy đi!".
Họ đều là dân thể thao, cao to, hai người đứng cùng nhau chặn kín cửa, trên mặt ra vẻ người hòa giải, thật ấu trĩ.
Tôi có chút tức giận, quay lại chất vấn Cố Tử Hàng, "Cậu có ý gì? Du Du vốn dĩ không ở đây, cậu lừa tôi đến đây làm gì?"
Cố Tử Hàng nhìn tôi chằm chằm, cảm xúc có chút kích động, lảo đảo đi về phía tôi, "Lâm Ngữ An, tôi chỉ muốn cô cùng tôi đón sinh nhật thôi không được sao? Nể tình tôi đã theo đuổi cô hai năm trời!"
Người cậu ta nồng nặc mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có mùi cơ thể khó chịu, khiến người ta nghẹt thở.
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, hạ giọng, xoa dịu cảm xúc của cậu ta: "Cố Tử Hàng, trước tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Hôm nay cậu uống say rồi, đợi ngày mai tôi và Du Du cùng cậu đón sinh nhật bù được không? Tôi mệt rồi, muốn về trước, phiền cậu bảo họ tránh ra."
"Tôi không say, thật đấy, cô uống thêm với tôi một chút đi."
Không biết có phải thái độ ôn hòa của tôi khiến cậu ta hiểu lầm hay không, cậu ta phấn khích lấy hai ly rượu vang đỏ đến. Tôi từ chối hai lần không chịu uống, cậu ta lập tức nổi trận lôi đình.
"Mẹ kiếp, Lâm Ngữ An, cô giả vờ thanh cao cái gì? Tưởng tôi không biết à? Cô nhắm đến anh tôi đúng không? Muốn một bước lên mây, vào thẳng nhà giàu? Cô cũng không soi gương xem mình là cái thá gì, ngoài việc trông xinh đẹp ra, cô có cái gì, tôi thấy cô đúng là được voi đòi tiên!"
Cảm xúc của cậu ta rất kích động, càng nói càng bẩn thỉu, còn muốn đến kéo tôi.
Tôi tức đến đỏ mặt, không nói thêm với cậu ta nữa, quay đầu đẩy hai người kia muốn ra ngoài.
Không ngờ Cố Tử Hàng lại xông đến, bế thốc tôi lên ném xuống sô pha. Động tác của cậu ta quá nhanh, tôi choáng váng, chưa kịp kêu lên đã bị cậu ta bịt miệng.
Cậu ta quỳ đè lên người tôi, không cho tôi cơ hội phản kháng.
Hai người kia thấy cậu ta mất kiểm soát, vội lên tiếng ngăn cản, "Anh Hàng, có gì từ từ nói, chúng ta đều là dân tập võ, chị ấy sao chịu nổi anh ném như vậy."
"Cút ra ngoài, khóa cửa lại. Hôm nay ông đây không xử được cô ta, thì không mang họ Cố nữa. Nếu chúng mày không muốn bị đuổi học thì câm miệng lại cho tao."
Tôi hoảng hốt nhìn hai người họ, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Họ cúi đầu nhìn tôi, rồi lại hèn nhát nhìn Cố Tử Hàng, cuối cùng vẫn quay đầu đi ra ngoài.
Cùng với tiếng đóng khóa cửa, nỗi bi thương trào dâng trong lòng tôi.
Tay của Cố Tử Hàng từ bịt miệng chuyển sang bóp chặt cằm tôi, ép tôi mở miệng. Khoảnh khắc cậu ta hôn xuống, cơn đau nhức ở xương hàm khiến tôi rơi nước mắt. Cậu ta giống như một con rắn lạnh lẽo, nhớp nháp luồn vào miệng tôi. Tôi ra sức vùng vẫy, đấm đá cậu ta, nhưng chỉ như lấy trứng chọi đá.
Trong lúc hoảng loạn, tôi mò được chiếc điện thoại rơi bên cạnh, vội vàng mở khóa bằng vân tay. Dù là ai, đây cũng là hy vọng cuối cùng của tôi.