Âm Mưu Đã Lâu - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12.


Khoảnh khắc màn hình sáng lên, tôi dùng hết sức lực đập cạnh điện thoại vào đầu Cố Tử Hàng. Trong lúc cậu ta đau đớn nghiêng đầu, tôi nhìn rõ cuộc gọi đã được kết nối. Tiếng "tút tút" chỉ vang lên vài giây thì Cố Tử Hàng đã giật lại điện thoại rồi ném xuống đất. Khoảnh khắc màn hình vỡ tan, tôi chỉ kịp hét lên một tiếng trong tuyệt vọng: "Cố Nam Phong".


Tiếng hét của tôi khiến Cố Tử Hàng nổi điên. Bàn tay to và thô ráp của cậu ta lập tức tát vào mặt tôi. Không có cảm giác đau, chỉ như bị hàng ngàn con kiến cắn xé. Cậu ta vừa đổ rượu lên đầu tôi, vừa chửi rủa: "Lâm Ngữ An, cô đúng là đồ tiện nhân! Ông đây thành tâm thành ý muốn theo đuổi cô, cô lại xem tôi như không khí, vội vàng đi làm tình nhân cho anh ta? Anh ta là một con quái vật, một cỗ máy kiếm tiền, không có hứng thú với phụ nữ, cô có biết không? Cô có bao giờ nhìn thấy bên cạnh anh ta có phụ nữ không? Nói anh ta thích đàn ông tôi còn tin đấy. Cô còn hy vọng anh ta sẽ đến cứu cô sao? Đồ đĩ thối!" 


Chửi xong, cậu ta lại lao tới, không ngừng xé rách quần áo tôi. Cúc áo sơ mi bung ra, cổ áo bị cậu ta xé toạc đến vai. Tôi không khóc nữa, lòng như tro tàn, mở to mắt, cố gắng giữ chặt vạt áo trước ngực. Tiếng ù ù bên tai vang lên, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: kéo cậu ta chết cùng. Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ không đội trời chung với cậu ta.


Mắt cậu ta càng lúc càng đỏ, thật sự giống như một con rắn độc khát máu. Tôi im lặng chống cự, toàn thân run rẩy, nhưng trong lòng lại ngày càng bình tĩnh.


Ngay lúc cậu ta mất kiên nhẫn định xé quần tôi, hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn. Có người vặn khóa cửa nhưng không mở được, sau đó liền phá cửa xông vào, một tay kéo Cố Tử Hàng ra khỏi người tôi, không chút do dự.


Tôi tê dại đứng dậy, giữ chặt quần áo, co ro trong một góc sô pha, vùi đầu vào đầu gối. Hốc mắt nóng rực nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt nào.


Mấy người đến đều im lặng, chỉ có Cố Tử Hàng không ngừng la hét kích động: "Chúng mày là ai, dám xía vào chuyện của tao, cút hết đi! Biết tao là ai không hả? Tao là người nhà họ Cố..."


"Bịt miệng nó lại." Một giọng nói trầm khàn vang lên, rất xa lạ, tôi chưa nghe bao giờ.


"Cô Lâm, cô có sao không? Anh Phong còn một lúc nữa mới đến, cô có muốn... Thôi bỏ đi, cô cứ đợi một lát nhé."


Tôi không muốn nói chuyện, ngồi bất động, cảm thấy vừa mỉa mai vừa nực cười. Kẻ bắt nạt tôi là người nhà họ Cố, người cứu tôi cũng là người nhà họ Cố.


Có điện thoại gọi đến, người đàn ông giọng trầm khàn nói gì đó, tôi không nghe rõ, cũng không ngẩng đầu lên. Cảm giác đau đớn trên mặt ngày càng rõ rệt, khóe miệng dường như sưng to, tôi còn có thể nếm được mùi máu tanh.


Chẳng bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, nhanh nhưng vững chãi. Tôi có thể nhận ra đó là Cố Nam Phong, vì chỉ có bước chân của anh mới luôn vững vàng như vậy.


"Anh Phong." Mọi người trong phòng đồng thanh lên tiếng.


Anh không nói gì, bước đến trước mặt tôi.


"Lâm Ngữ An."


Giọng anh bình tĩnh và kiềm chế, không biết tại sao, nghe thấy giọng anh tôi bỗng nhiên muốn khóc.


Tôi cố gắng kìm nén, không để lộ cảm xúc.


Tôi đoán xem anh sẽ xử lý chuyện này thế nào.


Chắc là bao che cho Cố Tử Hàng, rồi dùng tiền để dàn xếp, bắt tôi thỏa hiệp. Một bên là người thân, một bên là cô gái không biết điều. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy.


Thôi bỏ đi, dù sao cũng là anh cứu tôi, tôi chấp nhận.


Hơn nữa, dù anh làm thế nào, tôi cũng chẳng có sức phản kháng, chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.


"Các cậu ra ngoài hết đi, đóng cửa lại, tắt camera giám sát." Giọng anh càng bình tĩnh hơn.


Chưa đầy một phút, xung quanh đã yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.


Một chiếc áo khoác phủ lên người tôi, mang theo hơi ấm cơ thể, "Lâm Ngữ An, ngẩng đầu lên nhìn tôi, nghe lời."


Tôi khó khăn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, trong con ngươi đen sâu thẳm của anh là một mặt biển rộng lớn.


Đã nhiều ngày không gặp, anh hôm nay dường như không khác gì ngày thường, nhưng lại có vẻ gì đó không giống.


Có lẽ vì anh không mặc vest, mà mặc áo hoodie trắng phối với quần thể thao, tóc rũ xuống trước trán, làm mờ đi ranh giới tuổi tác, trông giống như một sinh viên mới ra trường.


Anh cúi xuống, hai tay nâng mặt tôi lên, nhìn một lúc, rồi đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười ấy khiến người ta không khỏi lạnh gáy.


Anh đang cười nhạo vẻ thảm hại của tôi sao? Đúng là rất thảm hại.


"Lâm Ngữ An, sợ không?"


Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.


"Sợ thì đừng nhắm mắt, nhìn cho kỹ, để sau này không gặp ác mộng."


Anh buông mặt tôi ra, quay sang Cố Tử Hàng, tháo khăn bịt miệng rồi cởi dây trói tay cho cậu ta.


Cố Tử Hàng dường như rất sợ hãi, miệng lẩm bẩm: "Anh, em sai rồi, anh thích cô ấy à? Em chưa động vào cô ấy, thật đấy, em không biết anh thích cô ấy, em không..."


"Câm miệng, đừng gọi tôi như vậy. Mẹ tôi không sinh ra loại súc sinh như cậu. Nào, đánh thắng tôi, hôm nay cậu có thể đi ra ngoài bằng hai chân. Đánh không lại, thì xem vận may của cậu."


Không chỉ Cố Tử Hàng ngạc nhiên, ngay cả tôi cũng rất kinh ngạc. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy nhất không ngờ tới, anh lại giải quyết theo cách này.


"Cố Tử Hàng, đừng để tôi phải nói nhiều. Muốn nhảy từ đây xuống hay muốn đánh một trận với tôi, cậu tự chọn đi.”


Lời nói của anh không chút khoan nhượng, giọng nói cũng trầm xuống, khiến người nghe sởn gai ốc.


Cố Tử Hàng ngẩn người một lúc, ánh mắt dần trở nên hung dữ, bất ngờ vung nắm đấm. Cố Nam Phong không né tránh, cứng rắn đỡ một cú đấm của cậu ta. Bên má anh lập tức đỏ ửng, loáng thoáng có máu rỉ ra.


Tôi sững sờ nhìn anh, có chút kinh ngạc.


Anh chỉ dùng lưỡi đẩy vào chỗ bị đánh, cười khẩy một tiếng, rồi tung một cú đấm hạ gục Cố Tử Hàng xuống đất, không đứng dậy nổi.


Tôi trố mắt nhìn anh đấm từng cú một vào mặt, vào đầu, vào người Cố Tử Hàng. Cố Tử Hàng khóc lóc cầu xin, không còn dáng vẻ tàn nhẫn khi ra tay, giống như một con chó sắp bị làm thịt.


Tôi đột nhiên hiểu ra anh muốn làm gì. Anh muốn biết bị Cố Tử Hàng đánh vào mặt đau đến mức nào, anh muốn tôi thấy Cố Tử Hàng khóc lóc thảm hại như tôi, để tôi không còn sợ hãi, cũng sẽ không bị ám ảnh.


Tôi dần dần bật cười, nước mắt theo khóe môi nứt nẻ chảy vào miệng, vậy mà lại có vị ngọt.


13.


Xương ngón tay anh rướm máu, sát khí trong mắt cũng càng lúc càng đậm. Cố Tử Hàng đã không còn sức để gào khóc, chỉ thoi thóp rên rỉ.


Tôi nhảy xuống sô pha, ôm chặt eo anh, "Đừng đánh nữa, tôi không sợ nữa, Cố Nam Phong, không sợ nữa."


Mồ hôi trên trán anh làm ướt tóc mai, khóe mắt có chút lấp lánh. Tim tôi đập rất nhanh, hóa ra đây là cảm giác rung động, thật kỳ diệu và cũng thật khó kiểm soát.


Anh dừng động tác, quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn. Tôi chăm chú nhìn vào mắt anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang xác nhận xem lời tôi nói có phải là thật không.


Tôi vùi đầu vào ngực anh, nói với anh rằng tôi thật sự không sợ nữa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo