Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên sân khấu tối đen, một tia sáng yếu ớt chiếu lên cây đàn piano, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đặt tay lên phím đàn, bàn tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi gõ ra vài nốt nhạc, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, mọi người lần lượt im lặng.
Tiếp theo, tiếng đàn như thủy triều tuôn ra, giai điệu nhẹ nhàng và sôi nổi, giống như đang ở bãi biển vào mùa hè nóng nực, gió biển thổi qua một cách nồng nhiệt, cho bạn một cái ôm thân mật.
Khi tất cả mọi người đang vui vẻ gật đầu theo tiếng đàn thì một tia sáng chiếu vào phía bên phải sân khấu, giọng hát dịu dàng và trong trẻo của thiếu nữ vừa vặn vào đúng lúc, giống như nước biển đánh vào người sau khi bị gió biển thổi dính, làm cho sự dính nhớp trở nên sảng khoái.
Cô đứng dưới ánh sáng, mặc một chiếc váy ngắn bằng voan trắng, mái tóc dài xõa xuống, toàn thân đều đang tỏa sáng.
Khán giả dưới sân khấu dừng lại trong nháy mắt, ngày thường không có thời gian quan tâm đến ai trong trường, rất nhiều người là lần đầu tiên gặp cô.
Lâm Tê Đường hát xong, đặt micro xuống, quay đầu nhìn Bạch Sơ Lâm, đúng lúc anh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người va vào nhau trong không trung, tình yêu trong mắt anh không kịp thu lại, cứ thế thẳng thắn đâm vào tim cô. Lâm Tê Đường lần đầu tiên nhìn vào mắt người khác mà cảm thấy tim đập rộn lên.
Dường như đã từng thấy đôi mắt này ở đâu đó.
Cùng với nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, khán giả khựng lại một chút, ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lý Vĩnh Hàng giơ điện thoại lên, không nhịn được gật đầu, người anh em đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay là trùm cuối.
Bạch Sơ Lâm đứng bên trái cô, khẽ quay đầu lại, dùng khóe mắt nhìn cô, trong lòng không ngừng dâng lên sự ngọt ngào. Ba người cúi chào xuống sân khấu, anh theo sát phía sau lưng cô, căng thẳng nhưng vẫn giơ tay đỡ cô. Lâm Tê Đường kinh ngạc nhìn anh, anh lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt rực lửa nhìn cô không buông tay.
Lâm Tê Đường mỉm cười, cùng anh đi xuống cầu thang.
Vừa mới bước xuống, một bạn nam lập tức cầm một bó hoa cúi đầu lao lên, anh ta căng thẳng nói: "Lâm Tê Đường, cậu thật xinh đẹp. Tớ... Tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi."
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt âm trầm của Bạch Sơ Lâm làm cho sợ hãi, anh ta lại nhìn Lâm Tê Đường đang đứng bên cạnh.
Cô nhìn anh ta mỉm cười từ chối: "Xin lỗi bạn học, bây giờ tớ không nghĩ đến chuyện yêu đương, cảm ơn sự yêu thích của cậu."
Đã có bạn trai rồi còn nói không muốn yêu đương, bạn nam ôm hoa quay người chạy đi.
Bạch Sơ Lâm ở bên cạnh nghe, bây giờ không muốn yêu đương? Là đang từ chối tớ hay đang ám chỉ tớ?
Lâm Tê Đường run run cánh tay, ra hiệu anh có thể buông ra rồi.
Lúc này Bạch Sơ Lâm mới hoàn hồn, vội vàng buông tay xuống, giơ tay sờ ra sau gáy: "Tớ thấy cậu đi giày cao gót nên mới đỡ một chút."
Nếu cô gái đang ôm bạn trai ở phía trước nghe thấy, có lẽ sẽ nói một câu, ừ ừ ừ chỉ có Lâm Tê Đường đi giày cao gót, muốn chạm vào thì cứ nói thẳng.
Lâm Tê Đường "à" một tiếng, mỉm cười nhìn anh: "Vậy thì cảm ơn nhiều nhé."
Anh đi thay quần áo, bảo Lâm Tê Đường đợi anh một chút, lát nữa muốn mời cô đi ăn, vừa ra ngoài, đã thấy Lý Vĩnh Hàng đứng ở cửa, trong tay xách một hộp quà, anh ấy nhìn xung quanh.
Thấy anh ra ngoài đã ném hộp quà vào người anh: "Hừ, người ta đi rồi." Anh ấy vừa mới hiểu ra mọi chuyện.
lqt Lâm Tê Đường, giỏi lắm, lại chơi trò yêu thầm.
Bạch Sơ Lâm nhận lấy, mở hộp ra, là một sản phẩm văn hóa sáng tạo màu đỏ, Tần Hàm Quyên tặng cho Lâm Tê Đường.
【Cảm ơn bạn học Bạch~】
... Lý Vĩnh Hàng không nói nên lời, thì ra người anh em lại thuần khiết như vậy. Anh ấy gửi video đã quay cho anh, coi như là một món quà.
Bọn họ đã giành được giải nhất, tiền thưởng một nghìn, Tần Hàm Quyên muốn dẫn cả nhóm đi ăn mừng, Lâm Tê Đường không đợi được anh, cầm quần áo lên, để lại quà cho anh làm quà cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Tần Hàm Quyên rất vui, giấc mơ làm đạo diễn của cô ấy cũng coi như đã thành hiện thực. Cô ấy trước tiên phát biểu một bài diễn văn đầy nhiệt huyết, các bạn học vui mừng, toe toét cười nhìn cô ấy.
Tần Hàm Quyên cũng mới hai mươi bảy tuổi, có thể chơi đùa cùng học sinh.
"Tóm lại, các bạn học đều siêu giỏi! Vất vả cho mọi người rồi." Nói xong, giơ ly rượu lên.
Mọi người nâng ly nước ngọt cụng ly với cô ấy, đang chuẩn bị uống thì cô ấy phát hiện trong ly của một đứa trẻ cũng là rượu, vội vàng ngăn lại: "Này này này, Trần Siêu em đặt ly rượu xuống."
...
Lâm Tê Đường đói muốn chết, cúi đầu ăn ngấu nghiến, vô tình khiến một hạt ớt nhỏ bay vào mắt, cô đặt đũa xuống che mắt, một tay mò mẫm tìm giấy.
Lương Tiêu ngồi ngay bên cạnh cô, nhanh chóng để ý tới, rút một tờ giấy đưa cho cô. Lâm Tê Đường đau đến tay chân luống cuống, Lương Tiêu lại dùng một tờ giấy thấm nước, gạt bàn tay đang dụi mắt của cô ra, dùng giấy ăn ấn lên mắt cô.
"Không sao, thả lỏng."
Hai người nhanh chóng bị để ý, những bạn học âm thầm "đẩy thuyền" lập tức ghi lại, hehehe.
Sau khi đỡ hơn, Lâm Tê Đường thử mở mắt, chân thành cảm ơn anh ấy.
Lương Tiêu nhìn cô một bên mắt đỏ như thỏ, một bên đen láy sáng ngời, vừa đáng thương vừa buồn cười: "Cầm chai nước này đến nhà vệ sinh rửa lại đi."
...
Bạch Sơ Lâm nằm trên giường, xem đi xem lại video, vô cùng thỏa mãn, anh tiện tay mở vòng bạn bè lướt qua một lượt.
Lại nhìn thấy.
【A a a a a, tôi ship cặp này rồi, tôi lại ship rồi!】Kèm theo là tấm ảnh một bạn nam dịu dàng lau mắt cho một bạn nữ.
Anh nhận ra, là cô.