Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
A mụ không đồng ý.
Dù ta có dập đầu bao nhiêu lần.
Bà ta nói nơi đó không thể đến, đến rồi sau này bị các khách quý khác biết được sẽ bị chê là xui xẻo.
Bà ta trói ta trong phòng, dùng kim châm ta, bắt ta tối nay phải tiếp khách.
Bà ta chọc kim vào kẽ móng tay ta, rất đau, ta chưa bao giờ thấy bà ta hung dữ như vậy.
"Trước đây có khách quý cưng chiều ngươi, từ hôm nay trở đi, phải lanh lợi lên cho ta. Không còn ai dùng bạc để bảo vệ ngươi nữa đâu, ngươi phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để sống ở Vạn Hoa Lâu này!"
Ta vâng dạ, dập đầu lạy bà ta.
Cuối cùng vẫn là Thúy Hồng tỷ tỷ vào mời a mụ đi, nàng ấy nói với a mụ rằng tối nay ta còn phải tiếp khách, nếu thật sự đau đến ngất đi thì ngược lại sẽ hỏng việc.
Sau khi các nàng đi, ta bắt đầu giãy giụa thoát sợi dây thừng trên người.
May mà răng ta cũng khá tốt, cứ thế cắn đứt sợi dây thừng, rồi trèo qua cửa sổ ra ngoài.
Ta không biết đường, nên vừa đi vừa hỏi, đi thẳng đến trước cửa đại lao.
Nhưng cai ngục không cho ta vào, bọn họ nói muốn vào cũng được, phải đưa tiền.
Ta không có tiền.
Đồ vật quý giá nhất trên người ta chính là cây trâm đồng mà mẹ để lại.
Mợ đã đòi ta rất nhiều lần, nhưng ta đều giấu đi, dù mợ có dùng gậy trúc đánh ta, ta cũng không nỡ lấy ra.
Ta cẩn thận lấy nó ra.
Nếu mẹ biết, chắc chắn mẹ cũng sẽ đồng ý.
Cai ngục cân nhắc trọng lượng, rồi mới hừ một tiếng.
"Nửa nén hương."
Ta rối rít cảm tạ.
Tiểu công tử co ro trong góc nhà lao, hắn chỉ mặc một lớp áo lót màu trắng, dính đầy bụi bặm, lờ mờ có thể thấy những vết máu loang lổ.
Lòng ta đau như cắt, vội dời tầm mắt khỏi người hắn.
Nhà lao rất nhỏ, trên tường toàn là chữ hắn viết bằng đất vụn.
Ban đầu chữ viết rất ngay ngắn, về sau có phần xiêu vẹo, cuối cùng chỉ còn lại một nét phẩy yếu ớt, như thể đã cạn kiệt hết sức lực, nhưng vẫn không cam tâm mà vạch nét cuối cùng.
"Tiểu công tử."
Hắn run lên một cái, nhưng khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại đầy kiên cường và không sợ hãi.
Thấy là ta, sắc mặt hắn dịu lại.
"Sao nàng lại đến đây?" Giọng hắn rất nhẹ.
Ta cố nén nước mắt: "Ta nghe các nàng nói nên rất lo lắng."
Tiểu công tử mỉm cười: "Không cần lo cho ta. Ngược lại là nàng, ta rơi vào hoàn cảnh này, bà ta chắc sẽ làm khó nàng."
Ta lắc đầu: "Dù thế nào đi nữa, ta cũng không có việc gì."
Hắn cười nhìn ta: "Nàng là người đầu tiên đến thăm ta."
Ta cố chen đầu qua khe hở của song sắt: "Tiểu công tử, chàng sẽ chết sao?"
Hắn thở dài, từ từ di chuyển từ góc phòng lại gần đây.
Lúc này ta mới nhìn rõ khuôn mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ.
"Phụ thân ta làm quan thanh liêm, trên không thẹn với triều đình, dưới không thẹn với bá tánh." Hắn nói từng câu từng chữ: "Số tiền ta đưa cho a mụ của nàng là tiền ta kiếm được từ việc viết sách, cũng trong sạch như vậy. Nàng yên tâm, bọn họ sẽ không tra ra được gì đâu."
Hắn nói rồi lại cúi đầu xuống, như thể tự giễu: "Chỉ là bây giờ ở Phụng Thành này, không ai dám đứng ra minh oan cho chúng ta."
Ta không dám lên tiếng.
Mẹ từng nói, quan lão gia là lớn nhất, nếu gặp quan lão gia, dù ông ta nói gì cũng phải làm theo, ông ta muốn gì cũng phải cho.
Chỉ cần giữ được mạng sống thì mọi chuyện đều ổn cả.
"À phải rồi, số tiền ta kiếm được từ việc viết sách trước đây vẫn còn dư, lần trước đến định để lại cho nàng phòng thân, nhưng không ngờ lúc hoảng loạn lại quên mất, số tiền đó ta để ở Tụy Cổ Trai phía thành tây. Nàng đến đó, báo tên của mình là có thể lấy được, có lẽ sẽ đủ cho nàng sống cả đời không lo nghĩ."
"Tiểu công tử..." Ta cắn môi: "Ta vẫn chưa biết tên của chàng."
"Ta, họ Triệu, tên Hành." Hắn nói, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng viết tên mình lên đất.
"Triệu Hành..." Ta đã ghi nhớ.
Cai ngục đến đuổi ta đi, hắn liền phất tay với ta: "Đi đi."
"Bảo trọng."
Ta học theo dáng vẻ của hắn, gật đầu nói: "Bảo trọng."
5.
Ta muốn đi báo quan.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, ta đã bị chính mình dọa cho một phen khiếp vía.
Ta chắc chắn đã điên rồi nên mới có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
Từ nhà lao ra, ta hồn xiêu phách lạc, mãi cho đến khi bước vào Tụy Cổ Trai.
Một mùi mực thơm thanh nhã khiến ta tỉnh táo lại đôi chút.
"Xin hỏi..."
Ta lấy can đảm bước tới.
"Khách nhân muốn tìm sách gì?"
Một vị công tử ngồi trước bàn sách ngẩng đầu lên, hắn mặc y phục giản dị, chỉ có chiếc trâm ngọc buộc tóc là óng ánh tinh tế.
"Ta, ta tên là Trần Liên Nhi."
"Trần Liên Nhi." Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh diễm: "Không ngờ người có thể khiến Hành công tử động lòng lại là một người như cô nương đây."
Ta cúi đầu xuống, bất an vò vạt áo.
"Đây là thứ huynh ấy để lại cho cô nương, cô nương nhất định phải giữ cho kỹ, cũng đừng nói với ai là huynh ấy để lại. Tình hình bây giờ, cô nương cũng biết rồi đấy." Hắn lộ vẻ cay đắng, ngó ra ngoài xem xét, thấy không có ai mới tiếp tục nói: "Cô nương cầm đồ rồi mau chóng rời khỏi đây, vụ án của huynh ấy không ổn lắm, đừng dính líu vào."
Ta nắm chặt túi vải hắn đưa, nặng trĩu.
"Nếu muốn kêu oan thì sao?"
Vẻ mặt hắn biến đổi, hắn nhìn ta bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Rồi hắn đứng dậy, lặng lẽ treo tấm biển gỗ đóng cửa ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
"Muốn kêu oan, e rằng ở Phụng Thành này là không thể." Hắn đưa tay mời ta ngồi.
"Ở đâu thì được?"
"Kinh thành." Hắn thốt ra hai chữ này, rồi ánh mắt sáng ngời: "Trần cô nương có tấm chân tình như vậy, tại hạ vô cùng khâm phục. Mắt nhìn của Hành công tử quả thật không tồi."
Ta không dám ngẩng đầu, sợ phải đối diện với ánh mắt rực sáng của hắn và cả sự kỳ vọng nặng nề trong đó.
"Đến kinh thành là được sao?"
Hắn không gật đầu, thay vào đó lại kể cho ta nghe về Trống Đăng Văn.
Đây là lần đầu tiên ta nghe nói có một loại trống như vậy, có thể đưa vụ án thẳng đến tai thiên tử.
"Chỉ có điều, dân kiện quan bị coi là phạm thượng, bất kể vụ án, trước tiên phải chịu năm mươi trượng trách." Hắn vẫn nhìn ta.
Ta không sợ bị đánh trượng.
Một trăm trượng cũng không sợ.
"Nếu cô nương bằng lòng..." Hắn ngập ngừng một chút: "Đơn kiện, tại hạ sẽ viết."
"Ta bằng lòng." Ta gật đầu thật mạnh.
Tiểu công tử đối với ta chân thành, ta cũng vậy.
Đơn kiện đó, hắn viết rồi lại dừng, dừng rồi lại viết, mài mực suốt cả một đêm.
Đến lúc đưa cho ta, mắt hắn đã đỏ hoe.
"Hành công tử là bạn thân chí cốt của tại hạ, cũng là tri kỷ một đời. Lần này gặp nạn, tại hạ đến cả dũng khí đi thăm huynh ấy một lần cũng không có, hôm nay cũng chỉ có thể dùng cây bút này viết cho huynh ấy một tờ đơn kiện."
Hắn thở dài, trịnh trọng cúi đầu bái ta một cái: "Mọi việc xin nhờ cả vào cô nương."
Lúc ta đi, hắn lại đưa cho ta một túi bạc, dặn ta bôi mặt cho bẩn và đen đi một chút, đề phòng những kẻ có ý đồ xấu, tránh rước phải thị phi.
Ta đồng ý.
Nhưng khi ta sắp ra khỏi cổng thành thì lại thấy hắn hoang mang vội vàng chạy tới.
"Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, lại là người mà huynh ấy trân trọng, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta biết ăn nói với huynh ấy thế nào."
Hắn lấy tay nải trên người ta xuống tự mình đeo lên: "Hay là ta đi cùng ngươi đi thôi."