Ân Sâu Mới Biết Là Yêu - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6.


Chúng ta không thuê xe ngựa, sợ quá nổi bật, nên chọn đường nhỏ để đi đến kinh thành.


Đi được nửa ngày, hắn đã thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.


"Nha đầu nhà ngươi, sao đến một giọt mồ hôi cũng không có vậy." Hắn vịn vào thân cây thở dốc.


"Từ nhỏ ta đã làm việc chân tay rồi." Ta lại lấy tay nải trên người chắn đeo lên người mình.


Cứ đi như kiểu này của hắn, e rằng chưa đến được kinh thành đã mất nửa cái mạng rồi.


Ta tìm một nhà dân mua một chiếc xe kéo cũ.


"Ngươi ngồi lên đi."


Hắn tức đến đỏ mặt: "Thế này ra thể thống gì!"


"Vậy ngươi còn đi nổi không?" Ta cởi giày của hắn ra, chỉ vào những vết phồng rộp sáng bóng: "Không đau sao?"


Hắn như bị ta dọa sợ, ngồi đó không nhúc nhích, một lát sau mới rầm rì một tiếng: "Đau."


Ta kéo hắn lên xe kéo: "Như vậy đi sẽ nhanh hơn, đợi khi nào đi xa khỏi Phụng Thành rồi, chúng ta sẽ mua một con la."


"Ừm." Hắn lại hừ một tiếng.


Rồi ngồi trên xe kéo tay tự lẩm bẩm: "Hắn tìm đâu ra một kỳ nữ tử thế này nhỉ. Sao mình lại không gặp được!"


"Tiểu tử này... thật có phúc..."


Lẩm bẩm chưa được một lát, hắn đã nằm đó ngủ thiếp đi.


Sau đó, ta mua một con la, ngựa dù sao cũng là hàng hiếm, lại đắt đỏ, dễ bị người ta nhòm ngó.


La thì khác.


Tốc độ nhanh hơn lừa, sức bền tốt hơn ngựa, lại còn khỏe mạnh dễ nuôi.


Có con la, chúng ta đi nhanh hơn một chút.


Trên đường màn trời chiếu đất, hắn còn bị ốm một trận, haiz, ta thật sự có chút hối hận khi để hắn đi cùng.


Hình như hắn cũng nhận ra sự ghét bỏ của ta, nên suốt dọc đường cứ luôn xum xoe muốn giúp ta làm gì đó.


Vì có hắn giúp, ta đã phải ăn không ít cơm nửa sống nửa chín và cháy khét.


Đúng là tạo nghiệp.


Nhưng nghĩ đến việc hắn đã viết đơn kiện, lại là bạn thân của tiểu công tử, ta đã cố nhịn suốt cả chặng đường.


Cho đến khi sắp vào kinh thành.


Hắn rõ ràng bắt đầu đứng ngồi không yên, nửa đêm cứ trằn trọc không ngủ được.


Ta biết hắn sợ.


Hắn là một thư sinh yếu đuối, da mỏng thịt mềm, nếu thật sự bị đánh trượng, sẽ mất mạng.


Đêm trước khi vào kinh thành, nhân lúc hắn ngủ say trên xe, ta đã cho con la quay đầu lại, rồi cho nó ăn thật nhiều cỏ khô.


"Ừm, đi thôi."


Nếu đi suốt đêm, chắc hắn sẽ không đuổi kịp.


7.


Nói không sợ là nói dối.


Ta vừa nhìn thấy chiếc Trống Đăng Văn uy nghiêm đó, đầu gối đã mềm nhũn.


Mềm nhũn cũng không sao.


Ta cứ nắm chặt túi tiền tiểu công tử đưa, từng bước từng bước chậm rãi đi, cho đến khi sau lưng đã có đầy người hiếu kỳ vây quanh, ta mới gần đến được trước Trống Đăng Văn.


Cái trống đó, thật cao.


Tiếng gõ, thật vang dội.


Người phía sau ngày càng đông, họ đều đang đoán già đoán non về thân phận của ta và nỗi oan mà ta muốn kêu.


Rất nhanh, một đội quan binh đến.


Như đã nói trước, họ không hỏi một câu nào về vụ án, đã trói ta vào chiếc ghế dài trước Trống Đăng Văn, bắt đầu đánh trượng.


Cây trượng gỗ nặng trịch giáng xuống người, đau hơn gậy trúc và kim châm rất nhiều.


Đây là lực đánh có thể đánh chết người.


Ta cắn chặt răng cũng không chịu nổi.


"Mẹ ơi..." Ta bắt đầu gọi.


Ta cũng không biết tại sao lúc này lại gọi mẹ, nhưng gọi mẹ thì sẽ cảm thấy như có thể chịu đựng thêm một chút nữa.


"Đơn kiện đâu."


Ta mơ màng nghe thấy có người nói bên tai.


Mơ mơ màng màng, ta rút tờ đơn kiện từ trong áo ra.


Mẹ ơi, Liên Nhi nhớ mẹ quá.


Nếu có mẹ ở đây, bây giờ chắc mẹ sẽ đau lòng chết mất.


Liên Nhi biết, nếu có mẹ ở đây, mẹ chắc chắn sẽ không cho con gõ chiếc Trống Đăng Văn này.


Mẹ sẽ chỉ trốn con đi, thay con trả món ân tình này.


Nhưng mà, nếu mẹ vẫn còn... thì Liên Nhi đâu có phải gọi người khác là a mụ.


Sống trên đời có ngàn vạn điều tốt, cũng là vì có mẹ ở bên.


8.


Khi ta tỉnh lại, Tống công tử đã ở bên cạnh.


Hắn nói khi hắn vội vã chạy đến, ta đã ngất lịm trên chiếc ghế dài trước Trống Đăng Văn.


Người xem náo nhiệt rất đông nhưng không ai dám chạm vào ta.


Hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được ta từ đó đến đây.


Ta thậm chí có thể tưởng tượng được khuôn mặt đỏ như gan lợn vì gắng sức của hắn.


Ta không nhịn được cười một cái, lại động đến vết thương, đau đến nhe răng.


Trong mắt hắn không giấu được sự đau lòng, ánh mắt dò xét khắp lưng ta.


"May mà tờ đơn kiện đó đã được nộp lên rồi." Hắn nói: "Ngươi cũng nhặt lại được một mạng nhỏ."


Ta nằm sấp trên giường, nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch của tiểu công tử.


Không biết bây giờ hắn có ổn không.


9.


Vụ án đã được chuyển giao.


Nghe nói, ngày hôm sau cả nhà tiểu công tử đã được áp giải từ Phụng Thành về kinh.


Ta nằm dưỡng thương trong khách điếm, không thể cử động, ngày họ về kinh, Tống công tử đã đi xem.


Lúc về, hốc mắt hắn đỏ hoe.


Hắn nói may mà đã về kịp.


Tiểu công tử đầy mình thương tích... trông còn thảm hơn cả ta.


Ta dặn hắn đừng nói với tiểu công tử chuyện ta gõ Trống Đăng Văn, hắn lắc đầu, nói chuyện này cả thành đều biết, ai ai cũng hay, làm sao mà giấu được.


10.


Ta và Tống công tử cứ như vậy ở lại kinh thành, thấm thoát đã nửa năm.


Trong thời gian đó, chúng ta cũng lo lót đủ kiểu, muốn vào thăm tiểu công tử.


Nhưng kinh thành rốt cuộc vẫn khác.


Cho dù có bao nhiêu bạc, họ cũng chẳng thèm ngó tới.


Chúng ta chỉ biết vụ án đã có manh mối, và người nhà tiểu công tử vẫn còn sống.


Tiền đã tiêu không ít, nhiều bạc như vậy cũng không chịu nổi chi tiêu của chúng ta ở kinh thành.


Tống công tử muốn tìm một công việc gì đó, nhưng đâu đâu cũng gặp khó khăn.


Ngược lại là ta, vì có sức khỏe nên lại tìm được một công việc giao hàng.


Tiền công nhiều hơn rửa bát một chút.


Chi tiêu tiết kiệm chút thì vẫn có thể để dành một ít đi lo lót.


Tống công tử cứ nói mãi rằng đọc sách vô dụng, ở kinh thành rộng lớn này lại chẳng có đất dụng võ.


Ta không muốn để ý đến hắn.


Có thời gian nghe hắn lải nhải thà đi ngủ một giấc còn hơn.


Người đọc sách như hắn thì làm sao hiểu được, đối với những người như chúng ta, kiếm kế sinh nhai vốn là như vậy.


Đâu giống như hắn trước đây, một chén trà, một cuốn sách, ngồi đó nói vài câu đã kiếm được số tiền bằng cả tháng vất vả của chúng ta.


Ngày vụ án kết thúc, Tống công tử vội vã chặn ta lại giữa đường lúc ta đang đi giao hàng.


Ta đến cả ống quần cũng chưa kịp thả xuống, cứ thế đứng giữa đám đông.


Không còn ai chú ý đến khuôn mặt đã từng khiến tú bà Vạn Hoa Lâu chịu chi một khoản tiền lớn để mua về của ta nữa.


Trên khuôn mặt đó đầy bụi đất, mồ hôi hòa cùng cát bụi chảy thành từng vệt.


Lúc tiểu công tử được đưa vào, ánh mắt hắn lướt qua đám đông.


Ta hoảng loạn dùng tóc mái che mặt.


Hắn chắc không nhận ra ta đâu, ta nghĩ vậy, cũng vội vàng nhìn hắn.


Trông hắn gầy đi rất nhiều, nhưng may là vết thương trên người dường như đã lành.


Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, sững sờ, không hề lay động.


Chỉ trong chớp mắt đó, mắt hắn đã đỏ hoe.


Lông mày nhíu lại, đôi môi trắng bệch mấp máy.


"Liên Nhi."


Mặc dù không có âm thanh, nhưng ta lại nhận ra lời hắn nói.


Nhẹ nhàng, nhưng lại gõ mạnh vào lồng ngực ta.


Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.


Ngày đêm mong nhớ bấy lâu, nhưng hôm nay gặp lại, rõ ràng gần đến thế, ta lại cảm thấy rất xa xôi.


"Vô tội."


"Phục hồi chức quan."


Ta chỉ nghe được mấy chữ này từ vị quan thanh thiên.


Tống công tử kích động ôm chầm lấy ta: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Trần Liên!"


Ta cũng vui.


Nhưng...


Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có sự buồn bã chưa từng có.


Ta đẩy Tống công tử ra: "Công việc của ta vẫn chưa xong, chàng ấy không sao rồi. Ta đi trước đây."


Hắn là tiểu công tử của quan lão gia.


Còn ta thì sao?


Một thường dân, lại còn đã vào sổ tiện tịch.


Ta và hắn, cách nhau một trời một vực.


"Này, Trần Liên!"


Tống công tử muốn kéo ta lại, nhưng giữa đám đông, hắn tay trói gà không chặt, chỉ có thể bị xô đẩy.


Làm sao có thể chen ra khỏi đám đông để tìm thấy ta được chứ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo