Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Trước đây, ta không hiểu tình yêu là gì.
Bây giờ, cuối cùng cũng mơ hồ hiểu ra.
Cơn đau âm ỉ hoàn toàn khác với vết dao cắt này, thì ra cũng là yêu.
Ta rời khỏi kinh thành.
Trong lòng càng đau, càng phải đi.
Ta không muốn có một ngày hắn vì thân phận của ta mà bị người đời chỉ trỏ, càng không muốn hắn vì áy náy với ta mà nảy sinh thứ tình cảm vốn không có.
Trước đây ở Vạn Hoa Lâu, hắn là khách của ta.
Và cũng chỉ là khách của ta mà thôi.
Hắn đối tốt với ta, chỉ vì bản thân hắn vốn là một người vô cùng tốt.
Chứ không phải vì điều gì khác.
Mà tình yêu ta dành cho hắn, chẳng phải cũng có ân tình không nói rõ được sao?
Ta chuyển đến một nơi khác, sống một mình.
Số tiền tiết kiệm được, ngoài chi tiêu hàng ngày, phần còn lại đều đưa cho một tiên sinh dạy học.
Ta nhờ ông dạy ta học chữ đọc sách.
Ta cũng muốn có một ngày có thể đọc hiểu những cuốn sách hắn viết.
Ta cũng muốn hiểu được ánh sáng trong mắt hắn đến từ đâu.
Cho đến một ngày, ta lại gặp hắn ở chợ.
12.
Hắn mặc một bộ đồ giản dị, sạch sẽ đến lạ thường.
Tay bưng một bát mì nước trong, cứ thế đứng giữa phố, húp một ngụm canh, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ta hoảng hốt muốn bỏ chạy.
"Liên..."
"Liên Nhi!"
Nghe thấy giọng hắn, tim ta như bị trói chặt, không thể cử động.
"Liên Nhi, Trần Liên Nhi."
Ta nghe thấy tiếng bát vỡ, và tiếng một người loạng choạng ngã xuống.
"Tiểu công tử!"
Ta quay người lại.
Cả người bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cả người hắn đầm đìa mồ hôi, toàn thân run rẩy.
"Liên Nhi, Liên Nhi." Giọng hắn cũng run run, đầu vùi vào vai ta.
Chỉ một lát sau, vai ta đã ướt đẫm một mảng.
"Liên Nhi." Hắn chỉ liên tục lặp lại tên ta, ôm ta thật chặt.
"Tiểu công tử..."
Cuối cùng ta cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Đừng chạy nữa được không?" Hắn thì thầm bên tai ta: "Ta đã tìm nàng rất lâu, ta thật sự sợ không tìm thấy nàng."
"Đừng chạy nữa được không?"
Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sưng đỏ chứa đựng nỗi nhớ khôn nguôi.
Trái tim rối bời của ta cứ thế bị hắn nắm trong tay.
"Triệu Hành, Triệu Hành ngươi chạy... đi đâu..."
Tống công tử dừng lại cách đó không xa, lặng lẽ đứng đó nhìn.
Mắt ta đã nhòe đi vì nước mắt, không nhìn rõ gì cả, chỉ mặc cho tiểu công tử nắm tay ta, cứ thế đi mãi.
Hắn không chịu buông tay dù chỉ một lát.
Cho đến khi Tống công tử chặn trước mặt chúng ta, thở hổn hển: "Hai ngươi có chuyện gì thì ngồi xuống mà nói. Đừng đi nữa! Ta thật sự đau sốc hông rồi. Từng người một, khỏe như trâu."
Hắn thì vẫn không thay đổi, vẫn giống như một con rùa đen chạy không nhanh.
13.
Lúc này ta mới biết, sau ngày đó, tiểu công tử cũng đã theo bước chân ta rời khỏi kinh thành.
Suốt chặng đường này, họ đã tìm khắp các thành trì, làng mạc đã đi qua, bị cướp, bị lừa, nghèo đến mức không còn một xu, đói đến phải uống nước lã...
Sống được đến bây giờ hoàn toàn là do may mắn.
Ta rất hiểu.
Trên đường cùng Tống công tử đến kinh thành lần đó, ta đã trải nghiệm được rằng người lương thiện như họ trong mắt những kẻ ác đó chính là đồ ngốc.
Họ đi trên đường, gần như tương đương với những miếng thịt heo đang chờ bị làm thịt.
Ta thở dài, lấy từ trong ngực ra hai chiếc bánh tráng vốn chuẩn bị cho mình.
Mắt hai người sáng rực lên, không đợi ta đưa ra tay đã giật lấy, ăn ngấu nghiến nhét vào bụng.
Ta không nhịn được cười, bộ dạng này thật quá quen thuộc.
Tiểu công tử vỗ vỗ vào ngực bị nghẹn, một lúc sau mới lên tiếng.
"Liên Nhi."
Ta đáp lời.
"Tại sao lại trốn đi?" Hắn hỏi ta.
Ta ấp úng một lúc rồi nói: "Thân phận của ta và chàng... thực sự quá chênh lệch."
Hắn sững người, một lát sau bắt đầu cười, cười rồi lại khóc.
Trên khuôn mặt gầy gò hiện lên vẻ tự giễu mà ta chưa từng thấy.
"Thân phận? Khi ta bị giam cầm, ta là thân phận gì? Nàng có từng chê bai ta không?"
Ta lắc đầu: "Nửa phần cũng không."
Hắn nắm lấy lòng bàn tay ta, nhẹ nhàng thở dài: "Lúc đó không chê bai ta, tại sao bây giờ lại chê. Thân phận hiện tại của ta chẳng lẽ không bằng một tên tù nhân tính mạng khó giữ hay sao."
Ta bị hỏi đến cứng họng, ngơ ngác nhìn hắn.
Rõ ràng biết hắn nói không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào để phản bác.
Chỉ đành đổi sang lý do khác: "Giữa ta và chàng chỉ có ân tình. Không có tình yêu."
Tay hắn rõ ràng run lên một cái.
"Không có, không có tình yêu sao."
Hắn lắp bắp lặp lại, nhìn ta bằng ánh mắt dò xét, nhưng ta lại không dám nhìn chàng, quay mặt đi.
Hắn cẩn thận buông tay ta ra, lảo đảo đứng dậy.
"Thì ra... nàng cứu ta, chỉ là để báo ân."
"Để báo đáp ân tình của những, những đồng bạc đó sao."
Ánh sáng trong mắt hắn dần tắt lịm, cả người ngây ngẩn đứng ở một bên.
"Không có chút thích nào, nàng đối với ta... không có..."
Hắn nở một nụ cười cực kỳ khó coi.
"Cũng phải. Chúng ta chỉ, chỉ gặp nhau ba lần."
"Ta chưa bao giờ nói rằng, ngay lần đầu gặp nàng, ta đã bị nàng thu hút mọi ánh nhìn."
"Cũng chưa từng nói với nàng, trong lòng ta nàng rực rỡ đến nhường nào."
"Chắc hẳn, ở trong lòng nàng, ta chỉ là một gã công tử lêu lổng chốn lầu hoa."
"Khi nàng vì ta mà gõ Trống Đăng Văn, bị đánh năm mươi trượng, cô độc nằm trên phố, ta không có ở đó."
"Khi nàng bị thương nặng nằm liệt trên giường, là Tống huynh chăm sóc nàng không rời, cũng không phải là ta."
"Một người như ta... làm sao nàng có thể thích được."
"Một người như ta..."
Hắn nói rồi im bặt. Chỉ ngây người nhìn ngọn núi hoang ở phía xa.
Những giọt nước mắt lớn lã chã lăn dài trên má chàng.
Ta bị những lời hắn nói đâm vào tim đau nhói từng cơn, không nhịn được ôm ngực ngồi thụp xuống.
"Đau quá..."
Ta đau đến không thở nổi.
"Liên Nhi." Hắn hoảng hốt: "Nàng, nàng sao vậy?"
Hắn bế ta lên, cánh tay gầy yếu đó lại có thể ôm ta thật vững, hoảng loạn chạy đi.
"Ta đưa nàng đến y quán, Liên Nhi, ta đưa nàng đến y quán. Đừng sợ, đừng sợ."
Ta vùi đầu vào ngực hắn, tan nát cõi lòng: "Tim, tim đau quá. Tiểu công tử... không phải vậy, không phải như chàng nói đâu."
"Chàng tốt như vậy..."
Trong lòng ta, hắn mới giống như sương mai buổi sớm.
Đẹp đẽ đến mức ta không dám lại gần, không dám nảy sinh nửa phần ham muốn.
Cơn đau ở ngực bắt đầu lan ra, từ trước ra sau, cho đến khi cả tấm lưng cũng bắt đầu đau.
"Tiểu công tử..." Ta bắt đầu mơ màng.
Hắn "ừm" một tiếng, nhưng bước chân không hề dừng lại.
"Trên thế gian này, ngoài mẹ ra, chàng là người mà ta muốn gặp lại nhất."
Ta lẩm bẩm: "Mỗi ngày, mỗi ngày..."
"Được, được rồi, đừng nói nữa, giữ chút sức lực."
14.
Do vết thương từ trận đòn trượng trước ở Trống Đăng Văn, cộng thêm việc ta luôn làm công việc nặng nhọc, vết thương sau lưng tuy đã lành da thịt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Lại vì suy nghĩ quá nhiều, đau buồn quá độ, càng làm tổn thương đến ngũ tạng thất tình.
Ta bị bệnh liền mấy tháng, sốt cao liên miên.
Để có tiền chữa bệnh, Tống công tử đành phải về Phụng Thành trước.
Lúc hắn đi, vẻ mặt hắn cô đơn: "Tại hạ đi chậm, nên mới đến muộn hơn huynh ấy. Sau này đừng tự mình gánh vác mọi thứ nữa, nếu thật sự có một ngày huynh ấy phụ bạc nàng, thì nàng hãy đến tìm ta. Ta đi chậm, sẽ không đi quá xa đâu."
Ta không dám nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn vẫy tay rời đi.
Cứ như vậy, tiểu công tử ở lại chăm sóc ta mấy tháng trời.
Hắn tiếp tục dạy ta đọc sách, đọc cho ta nghe những câu chuyện thú vị trong dân gian để giúp ta giải tỏa tâm tư.
Hắn nói tình cảm vợ chồng từ xưa đến nay đều là có ân trước, rồi mới có ái sau.
Tình yêu giữa hai người nếu là hoa đẹp, quả ngọt, thì ân tình chính là bộ rễ phức tạp đan xen dưới lòng đất.
Ân tình hắn dành cho ta khi ta rơi vào chốn phong trần, ân tình ta dành cho hắn khi hắn rơi xuống vực sâu, tình yêu được nuôi dưỡng từ những ân tình này sẽ càng vững chắc và bền lâu.
Hắn ở bên ta, ngày đêm không rời.
"Cái nhìn kinh diễm lúc ban đầu không thể nào so được với tình cảm được vun đắp qua tháng ngày sớm tối bên nhau. Nhưng nếu không có cái nhìn ấy thì làm sao có được những ngày bên nhau hôm nay."
Ta dần dần nguôi ngoai.
Cho đến khi ta hoàn toàn bình phục, hắn mới lén lút lấy từ trong lòng ra một cuốn tranh vừa cũ vừa rách.
"Còn nhớ cái này không?" Hắn cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như lần đầu gặp mặt.
"Đây không phải là... cuốn tranh đó sao?"
"Ừm." Hắn gật đầu.
"Bây giờ đã học được chưa?" Hắn nửa đùa nửa thật thăm dò.
...
Ta đỏ mặt không nói gì.
"Hôm qua phụ thân đã gửi thư cho ta." Hắn cười càng vui vẻ hơn: "Phụ thân nói ở nhà đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ chúng ta về để chu toàn lễ nghi."
Nói rồi, hắn lại nắm lấy tay ta: "Nhưng nếu nàng không thích thì chúng ta cũng có thể tổ chức ở đây."
Ta lắc đầu.
Những ngày qua, hắn đã sớm xoa dịu mọi nếp gấp và bất an trong lòng ta.
Ta biết hắn đã sớm nhớ nhà rồi.
"Về thôi. Ta cũng nên ra mắt trưởng bối."
Hắn cười ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
"Ta đã nói rồi, không vội lúc này, cũng không cần ở nơi này. Từ lúc đó ta đã nghĩ đến một ngày sẽ cưới nàng về nhà..."
15.
Ngay tại lúc này.
Hắn vén khăn voan đỏ của ta lên, hôn lấy ta.
Ngay tại nơi này.
Chiếc giường cưới đỏ rực cũng không đủ chỗ cho ta thi triển bản lĩnh thực sự học được từ Thúy Hồng tỷ tỷ.
Hắn vừa tức vừa bực.
Ta cười... quên hết mọi muộn phiền trong quá khứ.
Mẹ ơi, nếu mẹ còn ở đây, nhất định cũng sẽ thích chàng ấy.
Hắn là một người vô cùng tốt.
Mẹ yên tâm nhé, sau này Liên Nhi sẽ luôn sống thật tốt.