Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc cửa tàu điện ngầm sắp đóng lại, cùng với tiếng chuông cảnh báo vang lên liên hồi, Tân Ngộ đã lao vào trong với tốc độ sinh tử.
Tuyến số 9 vào giờ cao điểm buổi sáng cứ 2 phút lại có một chuyến, hôm nay Tân Ngộ dậy muộn nên đã lỡ chuyến tàu quen thuộc và phải đi chuyến sau.
Thật là hú vía.
Cô thở hổn hển nhìn đồng hồ, chuyến này sẽ không bị trễ, nếu muộn thêm vài giây nữa, cửa tàu đóng lại thì tiền chuyên cần của tháng này coi như đi tong.
Lúc này trên tàu không quá đông, Tân Ngộ nhanh chóng đi đến bên cột tay vịn ở giữa, theo thói quen vươn tay ra giữ vững.
Ngay khi vừa mở điện thoại lên, không biết là do ánh sáng ưu ái, hay duyên phận của vị trí đứng.
Ánh mắt cô khựng lại một chút, dư quang bỗng phát hiện một bóng hình sáng ngời.
Bóng hình sáng ngời ấy đang ngồi ở vị trí cạnh vách ngăn, đôi chân miên man trong chiếc quần đen dài đến mức suýt vươn ra giữa lối đi, cả người lười biếng tựa vào lưng ghế, có vẻ nhàm chán lướt màn hình điện thoại.
Cao và gầy, da trắng sạch sẽ, ngũ quan vô cùng ưu tú, chỉ cần lướt qua bằng khóe mắt thôi cũng khiến người ta không nỡ dời đi.
Tân Ngộ cứ thế nhìn chằm chằm mấy chục giây, cho đến khi tiếng loa thông báo của trạm kế tiếp vang lên, chàng trai đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt của anh và cô trực tiếp chạm vào nhau.
Cô như một tên trộm bị bắt quả tang, mặt đỏ tim đập vội vàng dời mắt đi, giả vờ nhìn vào điện thoại.
Vốn dĩ chạy lên tàu đã đủ nóng, bây giờ đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trên tàu không đủ thấp.
Cô lén lau đi lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay.
Trạm tiếp theo đã đến, anh chàng đẹp trai không xuống tàu.
Tân Ngộ tiếp tục cúi đầu, ngượng ngùng suy nghĩ, ban nãy người ta chỉ ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng chỉ dẫn tuyến đường phía sau cô mà thôi, trước đây khi đi tàu điện ngầm cô cũng thường nhìn — Có lẽ vừa rồi cô đã vô tình che mất tầm nhìn của anh?
Trạm này có không ít người lên tàu, đám đông chen chúc, đẩy cô tiến về phía trước một bước, bắp chân vô tình đụng phải đôi chân dài đang duỗi thẳng của anh.
Anh dường như lại nhìn cô một cái, rồi dịch đôi chân dài của mình vào trong.
Như vậy, khoảng cách giữa Tân Ngộ và anh lại gần thêm một bước, gần như là đứng ngay trước mặt anh, chỉ cần rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của đối phương.
Tân Ngộ không nhịn được nữa, cô rút điện thoại ra, điên cuồng nhắn tin cho cô bạn thân Hứa Nhuế.
Tân: Tao gặp được một anh đẹp trai trên tàu điện ngầm!
Tân: Siêu cấp! Đẹp trai!
Tân: Đôi chân kia cực dài, ngón tay cầm điện thoại cũng cực dài, theo mắt nhìn của tao thì “thứ đó” cũng cực kỳ dài.
Hứa Nhuế: …
Hứa Nhuế: ???
Hứa Nhuế: Chú ý văn minh tàu điện ngầm nhé cô nương.
Tân Ngộ chọn cách lờ đi câu này, lại theo thói quen ngước mắt lên nhìn anh, phải công nhận rằng, nhờ có sự hiện diện của trai đẹp, cô cảm thấy con đường đi làm của một kẻ nô lệ cho tư bản này đã trở nên sống động và đáng yêu hơn rất nhiều.
Tân: Anh ấy trông có vẻ trẻ.
Hứa Nhuế: ?
Tân: Cảm giác chắc là nhỏ hơn tao.
Hứa Nhuế: Mày không phải bảo không thích "phi công" à? [Mỉm cười].
Tân: Hửm?
Cô đã từng nói vậy sao?
Hứa Nhuế nổi giận: Mẹ nó chứ! Lúc tao giới thiệu em trai tao cho mày, mày đã nói thế nào?!
Ồ, nhìn thấy câu này, Tân Ngộ mới nhớ ra hình như mình thật sự đã nói như vậy.
Lúc đó Hứa Nhuế nói em trai cô ấy có ý với cô, muốn gặp mặt một lần, nhưng đã bị cô từ chối một cách phũ phàng.
Lý do từ chối chính là “không thích phi công”.
Thế nhưng.
Tân Ngộ gửi qua một biểu cảm xấu hổ.
Tân: Biết đâu người ta chỉ có vẻ ngoài trẻ trung thôi thì sao.
Hứa Nhuế: Xì.
Cô nhìn điện thoại rồi bật cười.
Vừa nhìn trộm, vừa nhắn tin với bạn thân, có lẽ cuộc trò chuyện đã làm giảm bớt sự căng thẳng của cô, khiến hành động của cô ngày càng táo bạo, ngày càng không kiêng dè, cho đến một lúc nọ, khi cô lại nhìn sang, chàng trai đẹp trên ghế đột nhiên đặt điện thoại lên đầu gối, ung dung nhìn cô.
Tân Ngộ: …
Vừa rồi anh rũ mắt, cô không thể nhìn rõ mắt anh. Giờ đây quan sát kỹ mới phát hiện, đuôi mắt anh thuộc loại hất lên như mắt cáo, hai hàng mi vừa dài vừa rậm, đẹp vô cùng.
Hai người im lặng nhìn nhau, Tân Ngộ suy nghĩ miên man.
Không biết đã qua bao lâu, cô phát hiện anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, trong con ngươi mang theo vài phần tập trung xa cách.
Tân Ngộ dần dần… Cảm thấy có gì đó không ổn.
Cùng với sự ngượng ngùng muộn màng.
“…”
Chắc chắn là do cô vừa nhìn trộm quá nhiều lần nên đã bị trai đẹp phát hiện.
Chắc chắn là do ánh mắt của cô quá lộ liễu, khiến trai đẹp thấy khó chịu.
Chắc chắn là do hành động của cô quá trắng trợn, ánh mắt của trai đẹp đang ngầm cảnh cáo.
“…”
Tân Ngộ dần cảm thấy da đầu tê dại.
Sau đó, dưới ánh nhìn của chàng trai đẹp, trong tiếng ma sát chói tai của đường ray tàu điện ngầm, Tân Ngộ mấp máy môi, thuận theo bộ não không hề suy nghĩ mà nói ra một câu chính cô cũng không ngờ tới——
“Anh có thể nhường chỗ cho tôi ngồi được không?”
“…”
“…”
Sau khi Tân Ngộ nói xong, khi nhìn thấy trong mắt chàng trai đẹp thoáng qua một tia không thể tin được, khi nhìn thấy bà thím bên cạnh không nhịn được cười, ngay giây tiếp theo cô chỉ muốn tự tát cho mình một cái.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tiếng đường ray chói tai trở thành âm thanh nền, Tân Ngộ tuyệt vọng, cảm nhận được nhịp tim của mình chậm lại.
Hứa Lễ Vi lần này thu hẳn đôi chân dài lại, chiếc quần đen tuột xuống nhưng không che được mắt cá chân đầy xương rõ nét, anh dường như cười khẽ một tiếng, rồi đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Chiếc cằm đẹp đẽ nhướn lên, anh kéo dài giọng, nói: “Mời cô ngồi?”
Tân Ngộ: “…”