Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tân Ngộ ngồi xuống, dưới ánh mắt trêu chọc của bà thím, hai má nóng bừng, nhưng nửa người dưới lại lạnh toát.
Cô siết chặt ốp điện thoại, cố gắng cứu vãn lại hình tượng của mình.
Đôi giày thể thao của trai đẹp chỉ cách cô một centimet, một tay anh vịn vào cột, những đốt ngón tay thon dài hiện lên rõ rệt.
Tân Ngộ ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị nói thì loa phát thanh của tàu điện ngầm lại vang lên, chặn đứng những lời cô định nói.
Loa phát thanh: “Trạm đại học X đã đến.”
Tân Ngộ: “…”
Chàng trai đẹp xoay chiếc điện thoại một vòng trong lòng bàn tay, nhét lại vào túi quần. Cùng lúc tàu dừng hẳn lại, anh khẽ cụp mắt, nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh nào đó, rồi mới xoay người bước ra ngoài.
Lúc này Tân Ngộ mới dám ngẩng đầu lên, quang minh chính đại nhìn anh rời đi.
Sự chú ý dừng lại trên “Trạm đại học X” một lúc, cô quay đầu, hỏi bà thím bên cạnh: “Dì ơi, dì có thường đi chuyến tàu điện ngầm giờ này không ạ?”
Bà thím: “Cũng tàm tạm…” Cũng không nhiều lắm…
Tân Ngộ ngập ngừng, rồi nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Vậy trai đẹp vừa rồi, có phải cũng thường đi chuyến này không ạ?”
Bà thím: “…”
Cô đoán xem tôi có biết không?
Suốt quãng đường còn lại, Tân Ngộ bị bà thím nhìn chằm chằm bằng ánh mắt “Người trẻ này đi làm đến ngốc rồi” một hồi lâu.
…
Hôm sau khi đi tàu điện ngầm, Tân Ngộ cố tình dậy sớm hơn vài phút, không đi chuyến trước mà thong thả bước đến trước cùng một cửa của cùng một toa tàu, yên lặng chờ đợi.
Khi đoàn tàu tiến vào ga, cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi đôi giày bệt màu trắng của mình, nhưng trái tim lại thắt lại.
Cửa xe mở ra, cô nhón chân lao vào, vừa liếc mắt một cái đã thấy ngay người đang nhắm mắt dưỡng thần ở giữa hàng ghế.
Cảm giác được lấp đầy bởi niềm vui và sự phấn khích ngay từ sáng sớm thật sự quá tuyệt vời, Tân Ngộ mím môi, giả vờ như không có chuyện gì, đứng ngay trước mặt anh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám, đội mũ lưỡi trai, đổi một đôi giày thể thao khác, từ việc lựa chọn giày, cô có thể thấy anh là một người rất có gu.
Cô chụp trộm một tấm ảnh, rồi lại bắt đầu nhắn tin cho Hứa Nhuế.
Tân Ngộ: Đẹp! Trai! Không!
Hứa Nhuế trả lời rất nhanh: Cái này thì nhìn ra được gì?
Tân Ngộ: Cách ăn mặc này! Khí chất này! Vừa nhìn là biết rất đẹp trai rồi có được không!
Hứa Nhuế: [Mỉm cười]
Hứa Nhuế: Vậy thì xin lỗi nhé, em trai tao cũng na ná thế này.
Tân Ngộ: …
Lại muốn quảng cáo cho em trai mình rồi, Tân Ngộ chọn cách bỏ cuộc, chuyển ánh mắt trở lại trên người anh, từ từ thưởng thức.
Khi đến trạm đại học X, Tân Ngộ khẽ va vào anh một cái, anh dường như tỉnh giấc vì hành động của cô, sửa lại vành mũ rồi xuống xe.
Mặc dù hôm nay hai người không nói chuyện, nhưng cô lại cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật.
Một bí mật có thể, mỗi ngày đều tình cờ gặp được trai đẹp.
Vì bí mật này, Tân Ngộ bắt đầu mong chờ mỗi ngày đi làm.
…
Một tuần sau, Tân Ngộ quen đường quen lối đi đến gần cửa tàu điện ngầm, kinh ngạc phát hiện hôm nay bên cạnh trai đẹp lại có chỗ trống.
Bộ não vẫn chưa tỉnh táo của cô lúc này vận hành với tốc độ cực nhanh, tứ chi còn hoạt động nhanh hơn, đến khi cô kịp phản ứng thì đã ngồi phịch xuống bên cạnh trai đẹp rồi.
Điểm thất bại duy nhất.
Là động tác quá mạnh mẽ, đã đánh thức người đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tân Ngộ: “…”
Hứa Lễ Vi uể oải nhấc mí mắt mỏng lên, hốc mắt vằn lên những tia máu vì thiếu ngủ, nhìn về phía cô.
Tân Ngộ có chút ngượng ngùng nói: “…Xin lỗi.”
Đôi mắt mang theo vẻ mơ màng kia, trong một thoáng đã tìm lại được sự tỉnh táo.
Anh ngồi thẳng người, “ừm” một tiếng từ trong khoang mũi.
Từ trên người chàng trai tỏa ra một mùi hương dễ chịu và sạch sẽ, chỉ vì một tiếng đáp lại này của anh, toàn bộ trái tim Tân Ngộ đã vui sướng đến bay bổng.
Cô quay đi, nhìn lung tung vào điện thoại của mình, ngập ngừng lấy ra một viên kẹo từ trong túi.
Hứa Lễ Vi nhìn vào đầu ngón tay cô, mang theo hơi ấm và vài phần khó hiểu.
“Vị bạc hà,” Cô nói, “Ở một mức độ nào đó có thể giúp tỉnh táo.”
Tân Ngộ có chút đau lòng.
Anh vẫn còn đi học, nhưng mỗi sáng sớm lại ngủ gật trên tàu điện ngầm, rốt cuộc là phải học hành chăm chỉ đến mức nào mới có thể buồn ngủ như vậy.
Đại học X là trường đại học danh tiếng trong thành phố, thành tích của anh chắc chắn rất xuất sắc.
Hành động hiện tại của cô trong mắt người lạ chắc chắn rất kỳ quặc, làm gì có hành khách trên tàu không quen biết nhau, mà câu nói không phải là “nhường tôi ngồi” thì cũng là “cho anh kẹo này”.
Nhưng cô đã không quản được nhiều như vậy nữa.
Trời đất bao la, trai đẹp là lớn nhất.
Anh chàng đẹp trai có lẽ đã sững sờ một lúc, bởi vì trong khoảng thời gian cô không dám nhìn anh, anh đã không lập tức đưa tay ra.
Ngay khi cô ngượng ngùng đến mức sắp rút tay về, đầu ngón tay lành lạnh đã lướt qua lòng bàn tay cô, cùng lúc đó, anh khẽ nói một tiếng “cảm ơn”.
Giọng điệu mang theo vẻ khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, nhưng lại vô cùng trẻ trung.
Tân Ngộ lập tức vui vẻ nhếch miệng, hào phóng nói: “Không có gì.”
Hứa Lễ Vi cho viên kẹo bạc hà vào miệng, yên lặng nhìn vỏ kẹo một lúc, rồi lại bỏ nó vào túi áo khoác của mình.
Thật là một người có ý thức, Tân Ngộ thầm cảm thán.
Một trai đẹp xuất sắc như vậy, nếu cô chỉ dựa vào những cuộc gặp gỡ tình cờ đơn thuần thì thật không phải phong cách của cô rồi.
Trạm đại học X sắp đến rồi.
Cơ hội không thể bỏ lỡ, lỡ rồi sẽ không có lại.
Tân Ngộ khẽ cắn môi dưới, giả vờ ngạc nhiên nhìn vào điện thoại của anh, giống như thân quen mở miệng: “Kiểu điện thoại của chúng ta giống nhau này.”
Hứa Lễ Vi cúi đầu nhìn, của anh là máy trần màu đen, của cô có ốp lưng màu trắng.
“Hình như vậy.”
Cô cong môi cười, nhỏ giọng nói: “Vậy anh có biết không, kiểu điện thoại này có một chức năng.”
Trai đẹp tỏ ra nghi hoặc, không biết cô đang nói đến chức năng nào.
Tàu điện ngầm chạy chậm lại, trạm đại học X đã đến, cô đột nhiên đưa tay ra, dùng đỉnh điện thoại của mình chạm vào điện thoại của anh.
Một giây sau, điện thoại của cả hai cùng sáng lên, lại một giây sau nữa, trên màn hình của cả hai cùng xuất hiện thông tin liên lạc của đối phương.
Cách kết bạn bằng cách chạm vào nhau này, mấy ngày trước còn bị cô coi thường, bây giờ lại cảm thấy đúng là một phát minh chất lượng cao của nhân loại.
Hứa Lễ Vi sững sờ, đôi mắt đen láy xinh đẹp kia rõ ràng là chưa kịp phản ứng.
Tân Ngộ nhìn anh, trái tim căng thẳng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cảm thấy mình nên nói gì đó, trai đẹp trông có vẻ như bị người chị kỳ quặc này dọa sợ rồi.
Nhưng cô nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ nặn ra được một câu…
“Đến trạm đại học X rồi.”
“Anh mau xuống xe đi.”
“Nếu không tôi thấy hơi ngượng.”
Hứa Lễ Vi: “…”