Anh Chàng Đẹp Trai Tôi Gặp Mỗi Ngày Trên Tàu Điện Ngầm - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Những lời nói ra từ miệng cô, dường như luôn có thể tạo ra hiệu ứng im lặng tại chỗ.
Tân Ngộ cũng không muốn như vậy đâu, nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.
Cô đã nghĩ ra cách nói rất uyển chuyển rồi, chứ không phải trực tiếp bảo anh làm bạn trai mình.
Nhưng vẫn làm trai đẹp sợ đến rơi cả đồ.
Tân Ngộ bực bội cắn môi dưới.

“Ấy da, ý tôi nói là…” Cô muốn giải thích, Hứa Lễ Vi trầm ổn ngắt lời cô: “Đợi tôi một phút, gọi một cuộc điện thoại.”
Nói xong, anh lướt qua cô đi đến cửa tiệm tạp hóa, đứng dưới bóng cây.

Hứa Lễ Vi gọi cho Hứa Nhuế, bên kia một lúc sau mới nghe máy, càng khiến cho nội tâm anh thêm nôn nóng.
“Lại có chuyện gì nữa thế?” Hứa Nhuế mở lời.
“Trước đây chị nói người mà Tân Ngộ gần đây thích…” Hứa Lễ Vi ngập ngừng, hỏi một cách ẩn ý, “Là chuyện từ lúc nào?”
“Thì gần đây thôi.”
“Thời gian cụ thể.”
“Thời gian cụ thể à… Hai tuần trước? Chân mệnh thiên tử mà người ta tình cờ gặp trên tàu điện ngầm. Mặc dù cũng trẻ như em, nhưng lại đẹp trai hơn em.”
“…”

Hứa Lễ Vi nghiến răng, suýt nữa bị chính mình làm cho tức cười.

Một tuần vô thức trôi qua, không đi tàu điện ngầm, không trò chuyện, bỏ lỡ thời gian, trốn tránh.
Còn để con gái nhà người ta chủ động đến tìm mình.
Hứa Lễ Vi mày thật là… Quá tệ mà.
Mặc dù bây giờ vẫn còn chút di chứng của bệnh, anh lập tức cảm thấy mình đã khỏi hoàn toàn.

Hứa Nhuế: “Đúng rồi, hôm nay Tân Ngộ đến trường rồi, em có muốn ăn cơm với cô ấy không?”
Ăn cơm?
Dòng suy nghĩ của Hứa Lễ Vi dừng lại, nghĩ đến những gì cô vừa nói với anh.
Cong môi cười khẽ một tiếng, anh đưa tay ra, ngắt một chiếc lá trước mặt, nói đầy ẩn ý: “Không được rồi.”
“Hôm nay, em phải đi ăn với cô gái em thích.”
Hứa Nhuế: …

Một phút sau Hứa Lễ Vi cúp điện thoại, cô ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, nghịch viên kẹo ngậm ho anh vừa mới mua.
Kẹo có vị bạc hà, vì sự trùng hợp nhỏ bé này, Tân Ngộ vui vẻ hẳn lên, mũi chân vô thức gõ nhẹ xuống đất.

“Đi thôi.” Hứa Lễ Vi đi tới, ánh mắt rơi trên người cô.
“Hả?” Cô vẫn chưa phản ứng kịp, “Đi đâu?”
“Không phải cô muốn từ chối cậu ta sao?” Hứa Lễ Vi tự nhiên nhận lấy viên kẹo cô đưa tới, cho một viên vào miệng.
Bằng một giọng điệu mơ hồ, đôi đồng tử đen láy ẩn chứa ánh sáng vui vẻ: “Đi thôi.”

Không thể tin được, Tân Ngộ lại có thể cùng trai đẹp mình thích, đi xuyên qua nửa khuôn viên trường.
Cô ghé sát vào vai anh, đứng song song với anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng trẻ trung xinh đẹp của anh.
Dưới ánh hào quang, đường nét rõ ràng còn hơn cả bản kế hoạch công việc của cô.

“Tôi tên là Tân Ngộ, còn chưa biết tên anh là gì?”
“Hứa Lễ Vi.”
Cô thầm nhẩm lại cái tên, cảm thấy đặc biệt hay, còn mang theo vài phần quen thuộc nhàn nhạt.
Nhưng sự quen thuộc này rõ ràng không gợi lên được chút ký ức nào, Tân Ngộ cúi đầu cười trộm một cái, vội vàng nhắn tin cho Hứa Nhuế.

Lần trước Hứa Nhuế nói em trai cô ấy đã tìm được tình mới, Hứa Nhuế tỏ vẻ giác ngộ của cậu nhóc rất cao, nên lần này dùng em trai làm lời nói dối, không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Lùi một vạn bước mà nói, nếu em trai vẫn còn thích cô, cô cũng có thể nhân cơ hội này để khiến cậu ta từ bỏ.
Tân Ngộ cảm thấy mình nghĩ rất chu đáo.

Thế nhưng hoàn toàn không ngờ tới, Hứa Nhuế gửi tin nhắn đến, nói em trai cô ấy có hẹn khác, không ăn cơm được rồi.
Tân Ngộ: …
Tân Ngộ: Không phải cậu nói cuối tuần này nó có thời gian rảnh dẫn tớ đi dạo khuôn viên trường sao?
Hứa Nhuế: [nhún vai].JPG
Hứa Nhuế: Ai bảo tình mới của nó đến tìm chứ. Đừng trách tớ nhé, cậu đến muộn rồi.
Tân Ngộ nhìn dòng chữ này, có chút choáng váng.

“Ăn ở đâu?” Hứa Lễ Vi ngậm kẹo, nhìn đỉnh đầu cô, trong mắt lướt qua vài phần ý cười.
“…” Tân Ngộ xấu hổ liếc anh một cái.
Hứa Lễ Vi nhướng mày.
“Là thế này.” Cô do dự, muốn giải thích chuyện này cho thật đáng tin, “Cậu ấy đột nhiên có việc, không đến được rồi.”
“…” Hứa Lễ Vi nhướng mày cao hơn, “Vậy sao?”
Cô gật đầu: “Tôi không lừa anh đâu, thật sự là có việc…”
“Không phải cô nói cậu ta thích cô sao? Cuối tuần vì người mình thích, dành chút thời gian cũng không được?”
“…”
“Hơn nữa chắc là đã hẹn trước rồi?” Hứa Lễ Vi tiếp tục nói, “Vậy bây giờ coi như là, cô bị người thích cô, cho leo cây?”
“………”
Tân Ngộ tuyệt vọng che mặt.
Anh chàng đẹp trai này, anh có cần phải nói logic rõ ràng như vậy không?

Hứa Lễ Vi trực tiếp cười thành tiếng.
“Đi thôi.” Anh quay người, vai lướt qua cô, nhẹ nhàng va vào một cái.
“Lại đi đâu…”
“Ăn cơm.”
Bước chân cô dừng lại.
“Cô gái đáng thương,” Chàng trai đưa tay ra, được ánh mặt trời chiếu rọi đến xương cốt trong suốt, thuận thế kéo lấy quai túi của cô, dẫn cô đi ra cổng trường, “Tôi mời cô.”

Tân Ngộ tự cho rằng mình đã lớn tuổi, xem không ít các thể loại phim ảnh, chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ vì một hành động thân mật như kéo quai túi mà mặt đỏ tim đập.
Lại còn tim đập cả một buổi tối.
Trai đẹp mời cô ăn đồ Nhật ở cổng trường, lúc trả tiền thì dứt khoát quét mã QR. Người đi làm như Tân Ngộ không cảm thấy có gì không ổn cả.

Trời đã tối, cô lại ghé sát vào bên cạnh anh, nhớ lại hành động bị anh kéo quai túi ban nãy, còn muốn trải nghiệm thêm một lần nữa.
Tiếc là trai đẹp dẫn cô đi thẳng đến ga tàu điện ngầm.
Thời gian ở bên nhau quá ngắn, Tân Ngộ có chút không nỡ.

Hứa Lễ Vi đi thẳng đến lối vào soát vé.
Tân Ngộ nhận ra một khả năng nào đó, thầm nghĩ không hổ là trai đẹp cô đã để mắt tới, mời cô ăn cơm thì thôi, đã làm người tốt thì làm cho trót, lại còn muốn đưa cô về nhà.

“Không cần không cần.” Tân Ngộ nghĩ đến dáng vẻ anh ngủ gật trên tàu điện ngầm, vội vàng nói, “Anh không cần đưa tôi về, nhà tôi gần đây lắm, chỉ bốn trạm thôi, bây giờ là giờ cao điểm anh đưa tôi về phiền phức lắm…”
Hứa Lễ Vi quét mã vào ga tàu điện ngầm.
Quay đầu lại, khóe miệng không thể nhịn được nụ cười, ngay cả đôi đồng tử đen láy cũng mang theo niềm vui.

“Anh đừng đưa tôi về nữa.” Cô kiên trì, lấy ra dáng vẻ của một người chị, “Ngại lắm…”
“Ừm.” Anh cười, cằm nhướn lên, sự chú ý đặt trên sơ đồ tuyến tàu điện ngầm.
“Vậy có khả năng nào, thật ra là tôi về nhà của mình, cũng đi tuyến này không?”

Tân Ngộ: ?
“…………”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo