Anh Chàng Đẹp Trai Tôi Gặp Mỗi Ngày Trên Tàu Điện Ngầm - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Không lâu sau khi Hứa Lễ Vi xuống tàu điện ngầm, anh đã nhận được lời mời kết bạn Wechat từ “Người liên hệ mới”.
Ảnh đại diện của cô là một bé gái nước ngoài đang chu môi, Hứa Lễ Vi nghĩ đến lời nhận xét của Hứa Nhuế về cô là “Lớn từng này tuổi rồi còn thích tỏ ra dễ thương”, liền có chút buồn cười.

Anh nhấn đồng ý.

Lúc này chắc cô vẫn chưa xuống tàu, không biết có phải vì ngượng ngùng không mà cô mãi không chủ động bắt chuyện.
Hứa Lễ Vi nhìn điện thoại, mua một ly cà phê ở cổng trường.
Trong lúc chờ đợi, Hứa Nhuế gọi điện đến, hỏi anh: “Gần đây ngày nào em cũng chạy về nhà à?”
Hứa Lễ Vi mệt mỏi “ừm” một tiếng.
“Tại sao? Mẹ nói em bị bệnh à, tối về đến nhà, sáng sớm hôm sau lại quay về trường.”
“…”

Anh uống một ngụm cà phê, cảm thấy mình như sống lại một chút, chậm rãi nói: “Đang theo đuổi người ta.”
Hứa Nhuế: “???”
Gần đây cô ấy sắp bị hai người này làm cho tức cười: “Không phải em thích bạn chị sao? Thế mà đã thay lòng đổi dạ rồi???”
“Cũng không hẳn là thay lòng.” Hứa Lễ Vi nghĩ đến người trên tàu điện ngầm, cười hai tiếng, trả lời một cách mơ hồ, “Cái này gọi là… Làm mới cảm giác?”
Hứa Nhuế: “…”
Em tưởng đang chơi game đấy à, còn làm mới.

Hứa Lễ Vi đi dạo trong khuôn viên trường, lúc này còn quá sớm, lại là giờ học nên trên đường rất ít sinh viên.
Uống vội vài ngụm cà phê cho tỉnh táo, anh hỏi Hứa Nhuế còn có chuyện gì khác không, nếu không thì đừng làm phiền anh về ký túc xá ngủ bù.

“Vốn dĩ không có.” Hứa Nhuế nói, “Nhưng bây giờ có thể có.”
“Chuyện gì?” Anh thờ ơ mở cửa ký túc xá.
“Trước đây không phải em có ý với Tân Ngộ sao, nên chị không tiện nói với em,” Hứa Nhuế mở lời, “Cô ấy bây giờ có người trong lòng rồi.”

Động tác của Hứa Lễ Vi khựng lại, trong tai truyền đến tiếng vang rõ rệt: “Cái gì?”
“Cô ấy có người trong lòng rồi, tuần này sẽ đến đại học X một chuyến, em có thời gian dẫn cô ấy đi dạo không?”
“…”
Hứa Lễ Vi đứng trước cửa, không thể bước thêm một bước nào nữa.
Vị cà phê vừa nuốt xuống chợt đắng ngắt, lan ra trong khoang miệng, trái tim cũng trong phút chốc rơi xuống băng giá, sủi lên những bọt khí mang mùi ăn mòn.

Thích người khác rồi?
Ngay khi anh vừa mới bắt đầu hành động, cô đã thích người khác rồi?
Nếu đã có người trong lòng, vậy thì thêm thông tin liên lạc với anh là có ý gì?
Tên khốn nào vậy chứ.

Hứa Lễ Vi không chút biểu cảm cúp điện thoại.
Bạn cùng phòng thấy vẻ mặt âm trầm của anh liền hỏi anh bị sao vậy. Hứa Lễ Vi không nói gì, lẳng lặng đi đến trước bồn rửa mặt, dùng nước lạnh buốt rửa mặt.
“Không có gì.” Hứa Lễ Vi thấp giọng nói, “Chỉ là buồn ngủ thôi. Tớ đi ngủ một lát.”


Sau khi thêm thông tin liên lạc là cuối tuần, Tân Ngộ mỗi ngày đều cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện, thế nhưng trai đẹp lại không tỏ ra đặc biệt nhiệt tình với cô.
Không sao cả.
Tân Ngộ chờ đợi thứ hai đến.
Kết quả là lòng đầy mong đợi bước vào cùng một toa tàu, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cô có chút thất vọng mở giao diện trò chuyện với trai đẹp, thầm nghĩ không lẽ mình quá chủ động, dọa người ta sợ rồi, nên đang trốn tránh sao?

Tân Ngộ gõ một chuỗi dài những lời hỏi thăm, do dự một lúc, rồi lại xóa đi.
Để mai xem sao.

Thứ ba, vẫn không gặp được. Tân Ngộ có chút hoảng.
Thứ tư, khi vẫn không thấy bóng dáng đâu, cô không nhịn được nữa liền gửi tin nhắn, hỏi gần đây sao không thấy anh.
Cô hơi sợ rằng anh sẽ không bao giờ đi chuyến tàu này nữa, tàu điện ngầm có muôn vàn chuyến, xác suất để gặp được cùng một người trong cùng một thời gian và cùng một toa tàu, thật sự rất thấp.
Cô cũng sợ anh sẽ không trả lời tin nhắn của mình, mang theo tâm trạng lo lắng cho đến khi đi làm, khung trò chuyện Wechat cuối cùng cũng hiện lên.

Xl: Gần đây bị ốm, buổi sáng không dậy nổi.

Là vậy sao, không phải đang trốn cô là tốt rồi.
Tân Ngộ thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại vui vẻ trở lại.

Tân Ngộ: Vậy anh nhớ uống nhiều nước ấm nhé.
Xl: Ừm.
Xl: Cảm ơn.

Tân Ngộ nhìn vào dòng chữ “Đang nhập…” trên giao diện, vui vẻ chờ anh nói tiếp, nhưng cuộc trò chuyện lần này, cuối cùng lại dừng lại ở hai chữ “Cảm ơn”.


Thứ bảy, Tân Ngộ mặc một chiếc áo ngắn màu tuyết kết hợp với chân váy bò, phối cùng đôi giày thể thao cùng kiểu với anh, với dáng vẻ trẻ ra ít nhất năm tuổi, tâm trạng phấn khích chạy đến đại học X.

Hứa Nhuế nói em trai cô ấy cuối tuần này vừa hay ở trường, sẵn lòng dẫn cô đi dạo, rồi gửi qua một dãy số điện thoại.
Tân Ngộ nhìn dãy số, hoàn toàn không có chút ký ức nào, nhanh chóng vứt ra sau đầu.
Cô đến đây không phải để tìm em trai, cô đến đây để tìm trai đẹp.

Mở vòng bạn bè của trai đẹp ra, bối cảnh của một bức ảnh từ một tháng trước có in số tòa nhà ký túc xá.
Cô vừa nhắn tin cho anh, vừa đi về phía ký túc xá, chẳng mấy chốc đã mệt, cảm thấy khuôn viên trường này còn lớn hơn cả trái tim cô.

Cô nghỉ ngơi trên chiếc ghế trước cửa siêu thị trong trường, cúi đầu lướt màn hình điện thoại, trong khóe mắt đột nhiên lướt qua một bóng người.
Tân Ngộ sững người, giác quan thứ sáu cực mạnh buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Hứa Lễ Vi ốm cả một tuần, lúc này cổ họng vẫn còn khàn, đến siêu thị mua kẹo ngậm ho.
Tuần này, anh vẫn luôn suy nghĩ người cô thích, rốt cuộc là ai.
Là bạn của cô? Người qua đường tình cờ gặp? Hay đồng nghiệp của cô?
Hoàn toàn không biết mình còn có cơ hội hay không. Dù sao anh cũng đã vô số lần bày tỏ tình cảm với Hứa Nhuế, và cũng vô số lần bị từ chối.
Cô không thích người nhỏ tuổi hơn mình.

Vừa thanh toán xong, trong tầm mắt hiện ra một đôi giày thể thao, cùng kiểu nhưng khác màu với anh, thoáng nhìn qua, giống như hai đôi giày cặp.
Hứa Lễ Vi ngước mắt lên, sau đó nhìn thấy một người không ngờ tới.

“Bệnh của anh khỏi chưa?” Tân Ngộ ghé sát lại, khóe miệng cong lên nụ cười bất ngờ, “Trùng hợp quá nhỉ, lại có thể gặp nhau ở đây.”
Đôi mắt trong veo và sáng ngời kia, ngang nhiên rơi trên người anh.

Cổ họng Hứa Lễ Vi có chút nghẹn lại.
Lúc không nhìn thấy cô thì còn đỡ, giờ người đang ở ngay trước mặt, anh có chút không kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Giành lấy đi.
Mặc kệ cô ấy thích ai.

“Cô…” Hứa Lễ Vi ngập ngừng, nhìn bộ đồ của cô, khàn giọng hỏi, “Sao lại ở đây?”

Không thể dọa trai đẹp sợ nữa.
Suy nghĩ của Tân Ngộ lúc này rõ ràng hơn bao giờ hết…
Không thể nói là đặc biệt đến tìm anh, phải uyển chuyển, kéo gần quan hệ với anh một chút.

“Là thế này.” Tân Ngộ cúi đầu, siết chặt quai túi, ho khẽ một tiếng, nhìn đôi giày cặp của hai người.
“Em trai của một người bạn tôi có chút ý với tôi.”
“Tôi định đến để từ chối, nhưng vẫn luôn không tìm được lý do thích hợp…”
Gần đây cô nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được.

Cô ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc đối diện với mắt anh, quyến rũ hỏi: “Hay là anh trở thành người tôi thích, giúp tôi từ chối cậu ấy một chút nhé?”

Viên kẹo ngậm ho mà Hứa Lễ Vi vốn đang cầm trong tay, bỗng chốc không cầm vững.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo