Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

49


Ta nín thở ngồi ngay ngắn bên mép giường.


Tiểu Nguyệt Lượng ngồi trên giường nắm từng nắm táo đỏ và đậu phộng chơi đùa.


Thấy Lục Phóng bước vào, thằng bé vui vẻ nhảy cẫng lên trên giường.


Lục Phóng lấy ra một con rối mới từ sau lưng, đặt vào bàn tay nhỏ của thằng bé.


Sau đó bế thốc nó lên, mở cửa rồi nhét vào tay ma ma đang thập thò ngoài cửa.


Thế là, trong phòng ngủ sáng rực ánh nến đỏ này, chỉ còn lại hai chúng ta.


Ta bỗng không biết phải làm gì tiếp theo.


Vốn dĩ chúng ta thành hôn chỉ để gặp Thái hậu.


Nếu đợi chàng vén khăn voan, thì lại giống như thành hôn thật sự.


Hay là ta tự mình vén lên, như vậy chẳng phải sẽ hợp với hoàn cảnh hiện tại hơn sao?


Trong lòng ta đang tính toán như đang bày binh bố trận.


Thì thấy một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy mép khăn voan đỏ.


Rồi vén nó lên.


Ta nhìn chàng, bất giác ngẩn người.


Thật ra, Lục Phóng trông rất tuấn tú.


Ở đoàn phim, ta từng gặp không ít tiểu sinh đang nổi, những mỹ nam đẹp như hoa.


Nhưng dung mạo và dáng vẻ của Lục Phóng có thể sánh ngang với hàng đỉnh lưu.


Về khí chất, lại có thêm mấy phần cương nghị, chín chắn và điềm đạm.


Cảm giác lạnh lùng không thể xâm phạm, và nét ngượng ngùng chẳng biết phải làm sao.


Thường xuyên đan xen trong đôi mắt trong veo của chàng.


50


Đầu óc ta lại trở nên trống rỗng.


Chẳng nghĩ ra được lời thoại nào.


Cũng chẳng bịa ra được.


May mà lúc này ma ma bước vào phòng.


Bưng ly rượu giao bôi đến trước mặt chúng ta.


Ta và Lục Phóng liếc nhìn nhau.


Rồi đều tránh đi ánh mắt của đối phương.


Lấy ly rượu từ trên khay, nhanh chóng uống một hơi cạn sạch...


Ma ma kinh ngạc đến rớt cả cằm.


"Rượu giao bôi, không phải uống như vậy... Ta sẽ rót cho hai người ly khác..."


Lục Phóng thoáng chút bối rối trên mặt.


"Bọn ta tự uống được, ma ma ra ngoài đi!"


Ma ma lộ vẻ mặt đã hiểu, tủm tỉm cười rồi lui ra ngoài.


"Còn uống không?" Lục Phóng hỏi ta.


"Dù sao cũng không có ai, hay là..."


"Vậy thì đừng uống nữa. Ngủ thôi!"


Chàng dứt khoát cởi bỏ hỉ bào của mình.


Thấy ta ngây người đứng bên giường, chàng liền đưa tay tháo phượng quan giúp ta.


Rồi những ngón tay ấm áp như ngọc của chàng chạm đến cổ ta.


Từ từ cởi nút áo cho ta.


Gỡ bỏ lớp hỉ bào.


Rồi bế thốc ta lên giường.


Trên đầu là một mảng trướng hỉ màu đỏ.


Khiến mắt ta choáng váng.


Tất cả nến đỏ trong phòng tức thì đều vụt tắt.


Ta cảm nhận được chàng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.


Rồi buông rèm trướng xuống.


Ta nhất thời có chút luống cuống tay chân.


Chẳng biết cảnh nóng này, rốt cuộc nên diễn hay không nên diễn.


Lúc này, ta thực sự rất nhớ biên kịch và đạo diễn.


Ta mong có người phân tích cảnh quay cho ta.


Rốt cuộc bây giờ ta phải làm gì đây.


51


Trong màn trướng chỉ có tiếng hít thở của ta và chàng.


Sự tĩnh lặng này khiến lòng ta như có trăm ngàn móng vuốt cào cấu.


Ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu:


"Chàng... tại sao lại ngủ ở đây?"


Hỏi xong ta cảm thấy mình như một con ngốc.


Thường thì, trong những cảnh kết hôn giả, chẳng phải sẽ có một người ngủ dưới đất sao?


Sao ban nãy ta không trải chăn ngủ dưới đất luôn đi?


Lại còn thốt ra một câu thoại vụng về thế này?


Đây chắc chắn là cảnh quay tệ nhất trong sự nghiệp của ta.


Lục Phóng bình tĩnh đáp lời:


"Ma ma là người trong cung. Bà ấy vẫn luôn theo dõi chúng ta. Tốt nhất đừng để lại bất kỳ sơ hở nào."


Hóa ra là vậy.


Chẳng trách chàng lại cởi y phục của ta rồi bế ta lên giường ngay lúc nến đèn sáng nhất.


Người bên ngoài cửa sổ hẳn là đã thấy rất rõ.


Lòng ta không còn bứt rứt khó chịu nữa.


Ta cảm thấy cảnh này có thể diễn theo trạng thái và cảm giác của kiểu phim "Mật phục".


Đã là giả, thì đừng xem là thật.


Sau khi lòng đã thanh thản, cơn buồn ngủ của ta dần kéo đến.


Bỗng nghe thấy Lục Phóng cảnh cáo:


"Lúc ngủ nàng đừng có chạm vào ta. Nếu không hậu quả tự gánh."


"Ta chạm vào chàng chỗ nào?"


Ta ngồi dậy, mơ màng kiểm tra một lượt.


Hóa ra là lúc xoay người, tóc ta đã vương trên vai chàng.


Ta thu tóc mình lại, rồi tiếp tục ngả đầu ngủ thiếp đi.


Một đêm không mộng mị.


Mãi cho đến khi trời sáng.


Lúc tỉnh dậy, ta phát hiện mình gần như ngủ ngay trên mép giường.


Mà còn là tư thế nằm sấp.


Một tay thò hẳn ra ngoài màn trướng.


Điều này cũng chẳng lạ, bình thường ta vốn thích lăn lộn khi ngủ...


Lăn lộn khi ngủ?


Ta bật người ngồi dậy.


Cố gắng nhớ lại.


Đêm qua rốt cuộc có lăn lộn không.


52


Ma ma thấy ta đã dậy, vội vàng đến dọn dẹp chăn nệm.


Bà ấy thấy vệt đỏ trên nệm giường, liền mỉm cười hài lòng.


Ta biết bà ấy đang nhìn gì.


Nhưng ta tò mò, máu ở đâu ra vậy?


Bạch Chỉ vừa giúp ta mặc y phục, vừa ghé vào tai ta trêu chọc.


"Đêm qua động tĩnh của hai người cũng lớn quá nhỉ? Ta nghe mà cũng thấy kích thích."


"Ngươi nghe thấy gì?" Ta lườm cô ta một cái.


Cô ta nhìn ta đầy ẩn ý.


"Tiếng kêu của Vương gia đó! Cô đúng là được ăn ngon quá rồi."


"Ăn cái gì mà ăn. Ta đi ăn sáng đây."


Ta lách qua người cô ta, vội vã đi về phía sân trước.


Lục Phóng đang đợi ta dùng bữa sáng cùng.


Đợi ta cầm bát cháo lên, chàng mới động đũa.


Ta cho người hầu lui ra.


Có tật giật mình.


"Vương gia, vết máu trên giường là...?"


Lục Phóng bị cháo sặc một cái, lườm ta: "Là của ta."


"Ta làm sao?" Tim ta đập thình thịch.


"Tống Uyển Ngâm, tối nay nàng cắt hết móng tay đi rồi hãy ngủ."


Hóa ra là vậy.


Chẳng trách chàng lại kêu lên.


Chắc là nửa đêm bị móng tay ta cào phải.


Ta ngắm kỹ chàng, may mà không bị rách mặt.


Chỉ có hai quầng thâm mờ mờ dưới mắt.


Ta tò mò hỏi chàng, bị ta cào rách ở đâu, có cần bôi thuốc không.


Chàng trừng mắt nhìn ta một cái thật dữ.


Ta đành im lặng ăn cơm.


Trong lòng thầm nghĩ, hôm đó dùng ong mật chích chàng, chàng còn không rên một tiếng.


Chẳng lẽ móng tay của ta còn lợi hại hơn cả ong mật?


53


Dùng xong bữa sáng, ta liền theo Lục Phóng vào cung.


Quy củ và lễ nghi trong cung ta đều hiểu, vì vậy mọi việc trên đường đều thuận lợi.


Trước tiên đến bái kiến Đế hậu.


Bệ hạ trông hiền từ nhân hậu.


Hoàng hậu thì lại mang vẻ mặt cười mà như không cười.


Bà ta còn muốn cùng chúng ta đến thỉnh an Thái hậu.


Lục Phóng dứt khoát từ chối ý tốt của bà ta.


Ta đi bên cạnh chàng, bước nhanh về phía tẩm cung của Thái hậu.


Nhưng bước chân của chàng lại dần chậm lại.


Ta nghĩ đây là "càng gần quê hương, lòng càng e sợ".


Chàng rời cung từ khi còn nhỏ, bị Thái hậu đưa đến một nơi xa xôi hẻo lánh.


Nay khi trở về, mẫu thân lại mắc chứng điên.


Thậm chí chưa chắc đã nhận ra chàng.


Hẳn là tâm trạng của chàng lúc này không dễ chịu chút nào.


Ta bất giác đưa tay nắm lấy tay chàng.


Lục Phóng khựng lại.


Rồi nắm ngược lại, siết chặt tay ta trong lòng bàn tay mình.


Lòng chàng chắc đã vững vàng hơn.


Lòng ta ấm áp lạ thường.


Đời người luôn có những con đường.


Cùng nhau sánh bước, vẫn tốt hơn là đơn độc một mình.


54


"Chúc mừng Vương gia, đã được như ý nguyện."


Một nữ tử thanh tao cao quý bước đến từ phía đối diện.


Dắt theo một bé trai khoảng sáu bảy tuổi.


Là Lan phi.


Và tiểu hoàng tử An Vương.


Lan phi còn có một thân phận khác.


Nàng là công chúa của Phật quốc.


Vì cuộc hôn nhân bang giao giữa hai nước Phật-Ninh mà gả cho Bệ hạ.


Ta từng nghe Phi Lô nhiều chuyện.


Người mà Lan phi ngưỡng mộ năm đó là Lục Phóng.


Nhưng không biết vì sao, hai người họ lại không thành.


Hai người họ hẳn là đã nhiều năm không gặp.


Ta quan sát kỹ Lục Phóng, trên mặt chàng cũng không có gợn sóng nào của việc lâu ngày gặp lại.


Chỉ lễ phép vấn an.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo