Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Ta lại đúng lúc này bị hàn khí xâm nhập gây ra bệnh cũ. Vì vậy ta không thể không điều tra nguyên nhân đằng sau."


"Người của Hà Nhu đã khai rồi. Hôm nay nếu Hoàng hậu đã đến, vậy giao cho người xử lý là được."


Hoàng hậu nghe vậy, lập tức sa sầm mặt.


Nếu chỉ là chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm của Thái tử, bà còn có thể bênh vực cho Hà Nhu.


Nhưng liên quan đến việc mưu hại Vương gia, lại còn dính líu đến chiến sự với Bắc Lương, mắt và miệng của trăm quan văn võ trong triều không thể nào ngồi yên được.


Lục Phóng đã giúp ta.


Cũng đã giúp chính ngài.


Xem ra ngài ấy quyết tâm giành được vị trí chủ soái.


Từng nghe nói, Lục Phóng và Hà Quốc công có mâu thuẫn.


Ngài đã từng đánh mù một mắt của Hà Quốc công.


Chắc hẳn ngài và gia tộc họ Hà thế như nước với lửa.


Vì vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Hà Nhu.


Còn có thể dùng cô ta để làm lớn chuyện.


Thái hậu mưu sâu kế hiểm, không thể không hiểu được những mánh khóe trong đó.


Bà phải thí xe giữ tướng.


Thế là bà giận dữ nói với Hà Nhu:


"Bổn cung thật sự đã nhìn lầm ngươi. Ngươi hoàn toàn không xứng đáng hầu hạ bên cạnh Thái tử."


"Ngươi hãy tự mình đến Hình bộ nhận tội. Ta không cho phép bất cứ ai nói giúp cho ngươi."


Lục Phóng dùng ngón tay gõ nhẹ vào chén trà.


Phi Lô bước lên đưa Hà Nhu đi.


"Nhốt vào thủy lao."


Giọng ngài như một lời phán quyết.


Không ai dám phản bác.


44


Ta vẫn luôn quỳ trên đất.


Hai đầu gối đã hơi cứng lại.


Không biết lúc họ đấu đá nhau có quên mất ta đang quỳ trên đất không.


Nhưng rõ ràng là không thể.


Hoàng hậu hôm nay đã bị chọc tức không nhẹ.


Phải tìm người để trút giận.


Quả nhiên, bà trừng mắt nhìn ta.


"Tống Uyển Ngâm, bổn cung nhớ, lúc này ngươi đáng lẽ phải đang trên đường đi đày."


"Vương gia mượn cớ đã sớm đính hôn để cứu ngươi về."


"Không biết hành vi lừa trên dối dưới này, trăm quan văn võ và bá tánh thiên hạ sẽ bàn luận thế nào?"


Thái tử xông ra một bước, chắn trước mặt ta.


"Mẫu hậu, Tống tiểu thư chỉ là bị mẹ cô ấy liên lụy. Bản thân cô ấy không có tội gì."


"Mong mẫu hậu đừng truy cứu nữa."


Ta đau đầu một trận.


Hoàng hậu vốn đã tức giận, hành động này của Thái tử chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.


Quả nhiên, bà tức giận mắng một tiếng "Nghịch tử".


Khiến Thái tử hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.


Lục Phóng khẽ ho một tiếng, đi đến trước mặt hai chúng ta.


Một tay đỡ Thái tử dậy.


Một tay đỡ ta dậy.


Thân hình cao lớn của ngài chắn trước mặt ta.


Hoàn toàn che khuất ánh mắt của Hoàng hậu.


"Vương phủ ngày mai tổ chức hỷ sự."


"Ta vốn không thích náo nhiệt, nên sẽ không mời các vị đến uống rượu mừng."


"Hôn sự của ta và Tống tiểu thư là do ta và huynh trưởng của cô ấy đã sớm định, không có chút giả dối nào."


Hỷ sự?


Thành hôn?


Ngày mai?


Đầu gối đang tê mỏi của ta khuỵu xuống.


Suýt nữa thì không đứng vững.


45


Thái tử nắm lấy tay áo của Lục Phóng.


Khóe mắt hơi đỏ, mang vài phần tức giận.


"Hoàng thúc là thân vương quý tộc, chuyện thành hôn không thể xem như trò đùa."


"Tống tiểu thư... không hợp với thúc đâu."


"Cớ gì phải giả kịch thành thật?"


"Phụ hoàng và Thái hậu cũng sẽ không đồng ý đâu."


Ngài lẩm bẩm một tràng không đầu không cuối.


Như thể đã quên mất mẫu hậu của mình đang tức giận nhìn chằm chằm.


Lục Phóng hất tay Thái tử ra.


Sa sầm mặt.


"Bản vương muốn thành hôn, cho dù là tiên đế từ hoàng lăng sống dậy cản ta, cũng không cản được."


Lật mặt vô tình chính là ngài.


Hoàng hậu đứng dậy, ra vẻ bề trên.


Bà nói với Lục Phóng:


"Vị trí Vương phi cao quý biết bao."


"Không chỉ là Vương phi của một mình ngươi, mà còn là thể diện của hoàng gia chúng ta."


"Bổn cung vốn không muốn nói nhiều, nhưng thật sự không muốn Vương gia ngươi trở thành trò cười cho thiên hạ."


46


Trò cười?


Trò cười gì?


Lẽ nào chuyện ta xuyên không đến bị phát hiện rồi?


Chuyện đó cũng đâu có gì đáng cười.


Hoàng hậu khinh miệt liếc ta một cái.


"Bổn cung nghe nói, quan sai trên đường lưu đày rất thích những tiểu thư xinh đẹp."


"Chắc hẳn Tống tiểu thư đã có trải nghiệm sâu sắc?"


"Một người ngay cả trong sạch cũng không đảm bảo được, cũng xứng làm Vương phi sao?"


"Nếu Vương gia thích, thì giữ lại trong phòng làm tì nữ rửa chân đi! Cớ gì phải để thiên hạ chê cười?"


Đây cũng là lời mà một mẫu nghi thiên hạ có thể nói ra sao?


Lục Phóng định nổi giận, nhưng bị ta kéo sang một bên.


Hoàng hậu?


Cao hơn ta, chẳng qua chỉ là chiếc mũ phượng trên đầu mà thôi.


Nhưng bà lại còn tự hủy hoại thanh danh của mình.


Ta không kiêu ngạo cũng không tự ti mà đáp trả:


"Hoàng hậu nương nương, quan sai có thể thường xuyên xâm phạm nữ nhân bị lưu đày, chính là hậu quả của việc triều đình giám sát không nghiêm, luật pháp chỉ là hình thức."


"Người là quốc mẫu, biết rõ quan sai áp giải mục nát đến mức này, không chỉ không trừng trị theo luật, ngược lại còn ở đây mỉa mai nữ tử bị hại mất đi trong sạch."


"Trong sạch của tiểu dân chúng thần là chuyện nhỏ, giang sơn và lòng dân của bệ hạ mới là chuyện lớn. Xin Hoàng hậu nương nương hãy thu lại lời vừa nói."


Hoàng hậu thấy ta cứ im lặng quỳ trên đất, có lẽ tưởng ta là con mèo bệnh.


Không ngờ, lúc ta giương nanh múa vuốt, cũng có thể cào lên mặt người ta vài vết.


Khiến bà hôm nay lại thêm một phen tức giận.


Sự căm hận trên mặt đã không thể che giấu được nữa.


47


Đợi Hoàng hậu đi rồi, ta mới hỏi Lục Phóng.


Chuyện thành thân ngày mai, sao chàng có thể một mình quyết định như vậy?


Chàng nói, sau khi thành thân có thể đưa ta vào cung.


Hoàng hậu có thể ngăn cản việc tra án, nhưng không thể ngăn cản tân Vương phi vào cung thỉnh an Thái hậu.


Nhờ đó, ta có thể gặp được Thái hậu.


Hóa ra là vậy.


Quả là một kế sách hay.


Ta đồng ý.


Hẳn là vì ta đã cứu mạng chàng, nên chàng cũng muốn báo đáp.


Lục Phóng còn nói, chàng đã tra ra, ngày Hoàng tử Phật quốc trúng độc, Hà Nhu đã vào cung.


Hiện giờ cô ta đang bị nhốt trong thủy lao, có thể tìm đến hỏi chuyện bất cứ lúc nào.


Những việc ta nhờ vả.


Chàng đều đã thực hiện từng điều một.


Chỉ là, còn Thái tử thì sao?


Ta hỏi:


"Ngày mẹ ta xảy ra chuyện, Thái tử có từng giúp nhà ta nói lời nào không?"


"Hôm nay ta thấy người, dường như luôn che chở cho ta..."


Lục Phóng lạnh mặt, ngắt lời ta.


"Sau này nó phải gọi nàng là Hoàng thẩm."


"Nàng bớt nhắc đến nó đi."


Không nhắc?


Sao có thể không nhắc?


Hoàng hậu, Hà Nhu, Thái tử.


Ít nhiều gì, họ đều có sự ngụy trang hoặc là tình nghi.


Ta là một diễn viên chuyên nghiệp.


Diễn xuất ưu tú sẽ khiến ta phải dừng chân chiêm ngưỡng.


Còn diễn xuất vụng về sẽ khiến ta bực mình.


Chỉ cần có kẻ đang diễn, thì đừng hòng thoát khỏi mắt ta.


48


Hôm sau tỉnh dậy, cả sân viện một màu đỏ rực.


Người hầu ắt hẳn đã bận rộn cả đêm.


Phượng quan hà bí của ta rực rỡ chói mắt, kích cỡ vừa như in.


Ma ma nói, đây là bộ y phục Vương gia đã sớm tìm người may đo rồi đặt sẵn trong phủ.


Trước khi bày kế, công tác chuẩn bị của chàng đúng là rất đầy đủ.


Vì hôn lễ được tổ chức ngay trong phủ nên các nghi thức diễn ra rất nhanh.


Nhất bái thiên địa thì dễ.


Nhị bái cao đường lại không biết phải làm sao.


Ta len lén nhìn qua khe hở của khăn voan đỏ, thấy bài vị của phụ mẫu và huynh trưởng đều được đặt trang trọng trên đài cao.


Mắt ta bỗng chốc nóng lên.


Sau khi phu thê giao bái là được đưa vào động phòng.


Tiểu Nguyệt Lượng níu váy ta đi vào theo.


Người trong vương phủ ngày thường thấy Lục Phóng đều rất sợ hãi.


Hôm nay lại trở nên dạn dĩ hơn hẳn.


Mỗi người một câu chúc bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.


Lục Phóng không những không mắng họ lắm lời.


Mà còn đặt từng thỏi vàng lên tay họ.


Trông tâm trạng chàng có vẻ rất tốt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo