Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lắc đầu nguầy nguậy.
Rồi lại lôi ra đủ loại thuốc viên từ trong túi thơm.
Thuốc trị thương, thuốc cầm máu, thuốc trợ tim, thuốc kéo dài tuổi thọ.
Dù ta đã đọc y thư của mẫu thân, cũng không thể trong một sớm một chiều mà có được y thuật cao siêu.
Thế nên ta đã chuẩn bị sẵn tất cả các loại thuốc.
Cần cù bù thông minh.
Để phòng khi bất trắc.
Vẻ mặt Lục Phóng giãn ra.
Như thể đã trút được gánh nặng trong lòng.
Chàng rất để tâm đến việc ta sẽ rời đi sao?
Lòng ta thoáng chút buồn bã.
Nhưng mà, cuối cùng ta vẫn phải rời đi.
Chỉ cần là một câu chuyện, thì sẽ có hồi kết.
77
Chúng ta đã điều tra Lạc Hà.
Thân thế của ả trong sạch, từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh Hoàng hậu, chưa từng có bất kỳ hành động khác thường nào.
Chỉ là, ba năm trước, mẫu thân ả qua đời, ả có về nhà thăm viếng.
Sau khi quay lại cung, tính tình lại dường như khác trước.
Trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.
Cũng giữ khoảng cách với mọi người.
Nhưng mọi người đều không trách ả, vì biết ả vừa mất mẹ.
Khác với trước đây?
Ta chìm vào suy tư.
78
Phi Lô vội vã đến báo.
Hà Quốc công, đã tìm đến tận cửa.
Đến để đòi lại thi thể của Hà Nhu.
Khi ta và Lục Phóng vội vã đến sơn trang suối nước nóng, bên ngoài đã bị binh lính vây kín.
Hà Quốc công dùng một con mắt, hung hăng trừng Lục Phóng.
Năm đó Lục Phóng đã đánh mù một mắt của ông ta.
Giờ đây, còn khiến ông ta mất đi con gái.
Ông ta giống như một con thú dữ bị nhốt vừa được thả ra.
"Lục Phóng, trả lại thi thể con gái cho ta."
Lục Phóng không thèm để ý đến ông ta.
Bên ngoài sơn trang lại có thêm nhiều binh lính xông ra.
Vây chặt quân của nhà họ Hà.
Người dẫn đầu là Phi Lô.
Một sơn trang suối nước nóng cỏn con, mà bên ngoài cửa lại như thể hai quân đang đối trận.
Gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Cửa lớn sơn trang hé mở.
Bạch Chỉ ló đầu ra.
"Bệ hạ, Hoàng hậu, Thái hậu, hôm nay đều ở sơn trang."
"Truyền Vương gia, Vương phi, và cả Hà Quốc công, vào trong nói chuyện."
79
Vào xuân, sơn trang suối nước nóng trăm hoa đua nở.
Càng thêm diễm lệ.
Mà hôm nay, lại càng quy tụ đông đủ các bậc quý nhân trong cung.
Vô cùng náo nhiệt.
Bệ hạ và Hoàng hậu đến thăm Thái hậu.
Thái tử và Lan phi đi cùng.
Hà Quốc công quỳ sụp xuống đất.
Lấy binh phù từ trong lòng ra, giơ cao quá đầu, dâng lên cho Bệ hạ.
"Hà Nhu có tội. Là do lão thần dạy con không nghiêm."
"Tội ác mà nó gây ra, lão thần nguyện lấy mạng mình ra gánh phạt."
Hoàng đế nhẹ nhàng đỡ Hà Quốc công dậy.
"Dòng họ Hà thị vì Ninh quốc đã lập không ít công lao."
"Hà Quốc công cứ thu binh phù lại đi."
"Con gái khanh vì ghen tuông mà giết người, đã lấy cái chết để tạ tội."
"Trẫm sẽ không truy cứu những người khác nữa."
Hoàng đế vẫn rất thực tế.
Nhà họ Tống chúng ta, công lao còn lớn hơn nhà họ Hà.
Nhưng nhà họ Tống đã không còn vị tướng quân nào trấn giữ biên cương nữa.
Còn nhà họ Hà, vẫn còn người tiếp tục làm việc cho Hoàng đế.
Cho nên Hoàng đế sẽ không trừng phạt nặng họ.
Hà Quốc công không biết điều mà dừng lại.
Vẫn còn được voi đòi tiên.
"Xin Vương gia, hãy trả lại thi thể con gái cho thần."
80
Tranh thủ lúc mọi người đang tranh cãi, ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Lạc Hà.
Ả đang bưng khay trà.
Dâng trà cho Hoàng hậu.
Ta giả vờ vô ý, va vào khay trà.
Mắt thấy chén trà sắp rơi xuống, làm bỏng chân Hoàng hậu.
Lạc Hà vững vàng dùng khay trà đỡ lấy chén trà.
Trong chén, không một giọt nước nào sánh ra ngoài.
Ta kinh ngạc nói:
"Lạc Hà, công phu thật cao cường!"
Mọi người cũng không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.
Một cung nữ bình thường, không thể nào có công phu như vậy.
81
Thái hậu bế Tiểu Nguyệt Lượng vừa ngủ dậy trên sập mềm đặt lên đùi mình.
"Các ngươi ồn ào quá đấy."
"Làm đứa nhỏ đang ngủ cũng bị các ngươi đánh thức."
Tiểu Nguyệt Lượng mắt còn ngái ngủ.
Nhìn thấy ta.
Mấy ngày không gặp, mắt thằng bé sáng lên.
Vùng khỏi vòng tay của Thái hậu.
Vui vẻ chạy về phía ta.
Chỉ là khi đến gần, thằng bé bỗng dừng bước.
Dường như thằng bé ngửi thấy mùi gì đó.
Cứ hít hít mũi mãi.
Rồi, một tay túm lấy vạt váy của Lạc Hà.
Không chịu buông ra.
Lạc Hà vẻ mặt lúng túng, luôn miệng xin lỗi.
"Nô tỳ đáng chết, nhưng nô tỳ thật sự không biết, đã đắc tội với tiểu công tử chuyện gì."
Ta xoa đầu Tiểu Nguyệt Lượng.
"Tiểu Nguyệt Lượng, con có từng gặp tỷ tỷ này chưa?"
Tiểu Nguyệt Lượng lắc đầu.
Nhưng rồi bỗng khóc lớn không ngừng.
Dù ta dỗ thế nào, thằng bé cũng không chịu buông tay.
Cứ kéo vạt váy của Lạc Hà.
Như một chú bê con bướng bỉnh.
Không ai có thể kéo ra được.
Lạc Hà biết, công phu mà mình vừa để lộ đã khiến người khác nghi ngờ.
Lần này, không thể để lộ thêm sơ hở.
Thế là, ả giả vờ yếu đuối.
Mặc cho Tiểu Nguyệt Lượng xông vào.
Còn vô tình ngã xuống đất.
Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng vẫn không chịu buông tay.
Nắm lấy tay ả.
Rồi cắn mạnh một cái.
Ta chọn đúng thời cơ, khóa chặt yết hầu của ả.
Sờ lên mặt ả.
Giật phăng chiếc mặt nạ da người đó xuống.
82
Mọi người vốn vẫn đang tranh cãi về thi thể của Hà Nhu.
Nhưng không ngờ, trước mắt bỗng nhiên là một cảnh hỗn loạn.
Ta và một đứa trẻ, đang đè chặt cung nữ của Hoàng hậu dưới đất.
Dung mạo và giọng nói của một người là dễ thay đổi nhất.
Chỉ cần dịch dung và bắt chước là được.
Nhưng tính tình thì lại rất khó để giống nhau.
Còn mùi hương trên cơ thể thì rất khó nhận ra.
Lại càng dễ bị bỏ qua.
Tiểu Nguyệt Lượng tuy không nhận ra khuôn mặt của Lạc Hà.
Nhưng lại nhận ra ả nhờ vào mùi hương.
Thằng bé khóc không ngừng.
Bởi vì đó là mùi của đau khổ và thù hận.
Hóa ra, thằng bé vẫn nhớ.
Ngày hôm đó có người đến nhà, hãm hại cả gia đình nó.
Mùi hương trên người kẻ đó.
Đã khiến nó khắc cốt ghi tâm.
Chưa từng lãng quên.
Dưới lớp mặt nạ, nữ nhân đó, mũi cao thẳng, mắt sâu hoắm.
Đôi mắt vừa yêu mị vừa sắc bén.
Trên mặt còn có một vết sẹo dài.
Đây là một khuôn mặt xinh đẹp và điển hình của người Bắc Lương.
83
Lạc Hà tức giận đến mức hóa điên, rút con dao găm sắc bén từ bên hông.
Ta kéo Tiểu Nguyệt Lượng né rất nhanh.
Không bị ả làm bị thương.
Nhưng ả lại kề con dao găm vào cổ Hoàng hậu.
"Nếu không muốn Hoàng hậu của các ngươi chết, thì hãy thả ta đi."
Hoàng hậu sợ đến ngây người, toàn thân run rẩy không ngừng.
Bị ả khống chế chặt, lùi dần về phía cửa lớn.
Thái tử cầu xin Bệ hạ.
Lập tức hạ lệnh.
Mở cửa, thả ả đi.
Tính mạng của Hoàng hậu là quan trọng nhất.
84
"Không được mở cửa."
Lục Phóng ngăn lại.
Tất cả mọi người đều không tin nổi mà nhìn chàng.
Chân tướng đã dần dần lộ ra.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn phơi bày ra trước thiên hạ.
Ta biết chàng đang cho ta cơ hội.
Để ta làm rõ toàn bộ sự thật.
Thái tử tức giận tuốt kiếm, chĩa vào Lục Phóng.
"Chẳng lẽ ngươi ngay cả tính mạng của Hoàng hậu cũng không màng đến sao?"
Ta cũng tuốt kiếm, chắn trước mặt Lục Phóng.
Lục Phóng đã từng đánh mù mắt Hà Quốc công.
Không thể để chàng vì nóng giận mà đánh bị thương Thái tử.
Thái tử hùng hổ dọa người, chính là để Lục Phóng ra tay.
Để chàng có lỗi trước.
Bị Hoàng đế trừng phạt.
Như vậy người mới có cơ hội nắm giữ cục diện hiện tại.
Ta không thể cho người cơ hội này.
Đây là chuyện của nhà họ Tống chúng ta.
Ta phải tự tay báo thù.
Tự tay giải quyết.