Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta trầm ngâm một lát rồi nói:
"Dù bà ta có hạ độc hay không, thì cũng chính bà ta đã hại chết Hải Đường."
"Hải Đường Thác" chỉ là giọt nước tràn ly.
Hải Đường vô cùng yêu hoa cỏ.
Hoa cỏ là công sức nàng bỏ ra.
Là hy vọng nàng gửi gắm.
Là ý nghĩa tồn tại của nàng.
Là lý tưởng về một cuộc đời mà dù chịu bao nhiêu uất ức, nàng vẫn tha thiết yêu thương.
Nhưng, Hoàng hậu lại dễ dàng chà đạp lên niềm tin của nàng.
Bà ta dùng lửa đốt, dùng thuốc độc, dùng chân chà đạp.
Lại còn giả vờ là vô ý.
Lần này đến lần khác, bà ta hủy hoại đến chết những vẻ đẹp mà nàng vun trồng.
Không chừa lại một cọng cỏ.
Cũng khiến trái tim nàng dần trở nên hoang tàn.
Hoàng đế yêu Hải Đường.
Nhưng lại không hiểu nàng.
Ngài an ủi Hải Đường rằng đó chỉ là mấy đóa hoa cọng cỏ, không đáng để nàng phải hờn dỗi với Hoàng hậu.
Dù là Hoàng hậu hay Hoàng đế.
Đều là những bàn tay đã đẩy Hải Đường đến cái chết.
Hải Đường biết uống nhiều "Hải Đường Thác" sẽ chết.
Nàng uống thuốc không phải vì nàng ngốc.
Chỉ là nàng không muốn tiếp tục sống trong chiếc lồng son không có sự tôn trọng và thấu hiểu này nữa.
105
Lục Phóng nghe ta nói một tràng dài.
Ánh mắt chàng nhìn ta vừa nghi hoặc lại vừa xót xa.
"Nàng quả thực rất đồng cảm... với Hải Đường."
Ta nói với Lục Phóng, vì Hải Đường khiến người ta không khỏi xót thương.
Ở nơi này, nữ tử rất khó lập nên công danh sự nghiệp.
Chỉ có thể nương tựa vào nam nhân để tồn tại.
Nhưng Hải Đường vừa tài giỏi lại thông tuệ.
Nàng có niềm đam mê của riêng mình.
Cũng có bản lĩnh không ai sánh kịp.
Hoa cỏ chính là thành tựu giúp nàng tỏa sáng.
Nhưng những điều đó lại bị người đời chà đạp.
Ngay cả phu quân của nàng cũng cho rằng, đó chỉ là những thứ không đáng bận tâm.
Thấy ta càng nói càng tức giận, Lục Phóng nghiêm túc nắm lấy tay ta.
"Ta sẽ không như vậy."
Hửm?
Không như vậy là sao?
Ta chớp chớp mắt.
Chàng nói, bi kịch của Hải Đường, đều là lỗi của hoàng huynh chàng.
Một khi Hải Đường đã yêu hoa cỏ.
Thì những bông hoa ngọn cỏ nàng yêu cũng quan trọng như chính bản thân nàng.
Sao có thể để người khác tùy tiện xem thường.
Chàng còn hỏi ta, có việc gì đặc biệt yêu thích không.
Nếu chàng là phu quân của ta, chàng nhất định sẽ luôn ủng hộ ta.
Để ta được làm những điều mình thích.
"Vậy nên", chàng đột nhiên hỏi ta:
"Ta có đủ tư cách để trở thành phu quân của nàng không?"
Khoan đã.
Không phải đang nói về Hải Đường sao.
Sao lại.
Đột nhiên.
Lạc đề xa thế?
Tay ta bị chàng nắm chặt.
Lòng bàn tay chàng rộng lớn, ấm áp và vững chãi.
Mang lại một cảm giác an toàn mãnh liệt.
Ấm áp tựa như một mái nhà.
Khiến người ta không muốn buông ra.
106
Ta đi bẩm báo với Hoàng đế.
Bước chân có phần do dự.
Hoàng hậu chỉ đưa thuốc.
Không có bằng chứng bà ta trực tiếp hạ độc.
Ta không chắc, liệu Hoàng đế có trừng phạt Hoàng hậu nghiêm khắc không.
Lục Phóng nắm tay ta đi vào điện của Hoàng đế.
"Có gì mà không chắc?"
"Nếu nàng là Hải Đường, lúc bà ta bắt nạt hoa cỏ của nàng, ta đã cho bà ta chết rồi."
"Cần gì phải đợi đến lúc bà ta đưa thuốc?"
Lần này chàng không nói sai.
Tình cảm và sự áy náy của Hoàng đế dành cho Hải Đường đều rất sâu đậm.
Trong mắt ngài, Hoàng hậu đưa thuốc chính là nguyên nhân, chính là hung thủ.
Thế là, ngài trực tiếp ban cho Hoàng hậu Đoạn Trường Thảo.
Người uống thuốc sẽ không chết ngay.
Mà phải nếm trải nỗi đau đứt từng khúc ruột rồi mới tắt thở.
Hoàng đế cũng vì Hoàng hậu mà hoàn toàn chán ghét Thái tử.
Phế truất ngôi vị Thái tử của hắn.
107
Hoàng hậu chết rồi.
Ta vẫn không tìm ra được bàn tay thứ ba đứng sau hạ độc.
May mà Phi Lô đã trở về.
Hắn được Lục Phóng cử đến Phật quốc.
Để dò thám quân tình.
Đồng thời cũng giúp ta, dò la bí mật của hoàng thất Phật quốc.
Tay chân hắn rất nhanh nhẹn.
Nửa tháng đi về, đã làm rõ mọi chuyện.
Hoàng tử Phật quốc và Hải Đường từng là một đôi tình nhân.
Sau khi Hải Đường gả đến Ninh quốc, Hoàng tử Phật quốc vô cùng đau buồn.
Trở nên sa sút ý chí.
Hoàn toàn không màng đến chính sự.
Nhưng sau khi Hải Đường chết, hắn lại đột nhiên như biến thành một người khác.
Quyết tâm chấn chỉnh đất nước.
Phật quốc vốn yếu hơn Ninh quốc rất nhiều.
Nhưng dưới sự lãnh đạo của Hoàng tử Phật quốc, ngày càng lớn mạnh.
Vậy mà cũng có thể ngang hàng với Ninh quốc chúng ta.
Thảo nào, cái chết của hắn lại khiến Hoàng đế Phật quốc nổi trận lôi đình.
Quan viên và bá tánh Phật quốc cũng đồng lòng căm phẫn Ninh quốc.
Nhưng cũng có lời đồn rằng, hắn lao lực quá độ, sớm đã không còn sống được bao lâu.
Dựa vào những đan dược kỳ môn để gắng gượng sống sót, mới không bị người khác phát hiện.
108
Phi Lô còn mang về quân tình quan trọng.
Phật quốc vốn khí thế hừng hực, sắp sửa liên minh với Bắc Lương.
Cùng nhau tấn công Ninh quốc.
Lan phi đã đích thân dàn xếp, dâng thi thể của Lạc Hà lên.
Điều này mới khiến Hoàng đế và bá tánh Phật quốc từ bỏ ý định đối đầu với Ninh quốc.
Quyết định nối lại tình xưa.
Một khi Hoàng tử đã do người Bắc Lương hại chết, thì Phật quốc nguyện tiếp tục kết minh với Ninh quốc.
Cùng nhau chống lại Bắc Lương.
Khủng hoảng biên giới đã được giải quyết.
Lan phi lập công.
Hoàng đế vui mừng.
Để thể hiện tấm lòng mong muốn kết giao hữu hảo vĩnh viễn với Phật quốc, ngài đặc biệt phong Lan phi làm Hoàng hậu.
An Vương làm Thái tử.
Người dân Phật quốc rất vui.
Hoàng đế cũng rất vui.
E rằng người không vui, chỉ có Bắc Lương.
109
Ta và Lục Phóng vào cung, tham dự lễ sắc phong Hoàng hậu.
Nàng không còn là một Lan phi điềm tĩnh nữa.
Mà là một vị Hoàng hậu sang trọng, quý phái, đoan trang và vững vàng.
Nàng và Bệ hạ đều rất thích Tiểu Nguyệt Lượng.
Bảo chúng ta đưa thằng bé cùng vào cung.
Rượu qua ba tuần.
Má Hoàng hậu ửng hồng.
Ánh trăng đang độ sáng nhất.
Ta nói, hay là chúng ta đến Hải Đường Uyển dạo một vòng.
Thử hỏi người vén rèm, không biết hải đường có còn như xưa.
Hoàng hậu sững người, rồi đồng ý đi cùng.
Giữa xuân, hải đường không đua nhau khoe sắc, nhưng cũng chiếm hết sự chú ý.
Còn dưới ánh trăng, chúng lại như đang say ngủ.
Khiến người ta không nỡ làm phiền.
Ta hỏi Hoàng hậu:
"Một thang 'Hải Đường Thác', mẹ ta chết, ca ca người chết."
"Nếu Lạc Hà không tự tay bỏ thuốc, Hà Nhu chỉ bỏ đường trắng."
"Người có bao giờ nghĩ, sẽ có một bàn tay thứ ba không?"
Hoàng hậu mỉm cười nhẹ.
"Không có bàn tay thứ ba."
"Nếu Hà Nhu vô tội, vậy người bỏ thuốc ắt là Lạc Hà."
"Ả ta ngay cả thuật dịch dung cũng tinh thông đến vậy, làm sao biết được có sử dụng yêu thuật khác không?
"Ngươi gọi một mình ta đến nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta sao?"
110
Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng.
"Không, người ta nghi ngờ là ca ca của người."
"Chính hắn đã tự mình uống 'Hải Đường Thác'."
Cơ thể Hoàng hậu run lên.
"Vương phi say rồi. Đùa thế này không được đâu."
Ta không đùa.
Hoàng tử Phật quốc chết vì "Hải Đường Thác".
Người có hiềm nghi bỏ thuốc chỉ có Lạc Hà và Hà Nhu.
Đương nhiên còn có mẹ ta.
Nhưng nếu loại trừ cả ba người họ, việc Hoàng tử tự mình uống thuốc độc, dù khó tin nhưng không phải là không thể.
Ta hỏi nàng, có phải vì biết được sự thật, nên mới lập tức ra tay với Lạc Hà?
Dù sao, cái chết của ả là kết cục tốt nhất.
Hoàng hậu cười khổ một cách u uất.
"Hoàng huynh của ta cớ sao lại làm vậy?"
Ta nhìn khắp sân, những đóa hoa mềm mại đang say ngủ dưới màn đêm.
"Vì Hải Đường."