Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
111
Trước khi xuyên không, ta đã biết tên bộ phim này là "Hải Đường Thác".
Ta nghĩ, sở dĩ đặt tên như vậy, có lẽ là vì tất cả xung đột đều bắt nguồn từ thang thuốc này.
Ngược lại, có một ngày Lục Phóng đã nhắc nhở ta.
Chàng hỏi ta đã suy nghĩ thế nào rồi.
Ta nói, ta vẫn chưa làm rõ được, rốt cuộc hung thủ là ai.
Chàng nói, chàng hỏi không phải chuyện đó.
Mà là những lời chàng nói hôm ấy.
"Tống Uyển Ngâm, rốt cuộc nàng có đồng ý để bản vương làm phu quân của nàng không?"
"Hôn lễ lúc đó sơ sài, bản vương sẽ tổ chức lại cho nàng."
Từ sau khi hàn độc được chữa khỏi, chàng không còn lạnh lùng vô cảm nữa.
Nói chuyện hay làm việc, đều ấm áp hơn.
Có lúc còn hơi quá nhiệt.
Nóng đến cả ta.
Khiến mặt ta đỏ bừng.
Chàng thấy ta không nói gì.
Liền ra tay.
Ôm chặt ta vào lòng.
Chàng nói dù ta có đồng ý hay không.
Chàng cũng sẽ không buông tay.
Đầu ta tựa vào ngực chàng.
Tiếng tim đập của chàng khiến ta cảm thấy bình yên và xúc động.
Chàng dùng cơ thể ôm chặt lấy ta.
Hôn lên trán ta.
Dịu dàng ngâm nga.
"Nàng vẫn luôn nói Hải Đường đáng thương."
"Thực ra, Hoàng tử Phật quốc và hoàng huynh của ta cũng rất đáng thương."
"Lỡ mất Hải Đường, phần đời còn lại đều là sai lầm."
"Ta không muốn giống như họ."
112
"Lỡ mất Hải Đường, phần đời còn lại đều là sai lầm."
Lời của Lục Phóng đã cho ta linh cảm.
Suy đoán của ta có lẽ không sai.
Ta nói với vị Hoàng hậu trước mặt:
"Hoàng tử Phật quốc đã bỏ lỡ Hải Đường. Lại biết được cảnh ngộ của Hải Đường trong cung Ninh quốc."
"Đây có phải là động cơ khiến hắn điên cuồng trả thù, lấy thân mình làm mồi nhử không?"
"Hắn không chỉ muốn trả thù Hoàng hậu, mà còn căm hận Hoàng đế hơn. Vì vậy, hắn nỗ lực làm cho Phật quốc lớn mạnh, hy vọng có thể diệt được Ninh quốc."
"Nhưng cơ thể hắn đã không thể chống đỡ để hắn đi được đến bước đó. Vì vậy hắn phải dốc toàn lực. Con đường duy nhất là liên minh với Bắc Lương."
"Hắn biết, lão Hoàng đế và quần thần Phật quốc sẽ không dễ dàng đồng ý. Vì vậy hắn chỉ có thể để mình chết ở Ninh quốc."
"Cái chết của hắn, có thể khơi dậy quốc thù gia hận, giúp hắn thực hiện mục đích diệt Ninh."
Hoàng hậu hít một hơi thật sâu.
"Nếu đã loại trừ hết các khả năng khác, chẳng phải vẫn còn mẹ của ngươi sao?"
"Vì sao ngươi lại chắc chắn rằng, không phải bà ấy thực sự đã cho quá nhiều thuốc?"
113
Ta không thể chắc chắn.
Chỉ là không tin.
Từ những ghi chép của mẹ ta có thể thấy, bà là một người vô cùng tỉ mỉ.
Luôn cầu toàn.
Cả đời bà chữa bệnh cứu người, chưa từng phạm một sai lầm nào.
Hoàng tử Phật quốc luôn dùng đan dược để che giấu bệnh tình thật sự.
Các thái y không ai nhìn ra.
Trong lúc bó tay không có cách nào, mới mời bà đến.
Mẹ ta chắc chắn đã nhìn ra.
Bởi vì đơn thuốc bà kê, chính là để chữa đúng căn bệnh thật sự của Hoàng tử Phật quốc.
Ta nói với Hoàng hậu:
"Tình trạng sức khỏe thật sự của Hoàng tử Phật quốc không khó để điều tra."
"Một người sắp chết làm ra chuyện điên rồ, khả năng còn cao hơn là một y sư chưa từng sai sót lại chẩn đoán nhầm."
114
Hoàng hậu cụp mắt xuống.
Mỉm cười duyên dáng.
"Thảo nào Lục Phóng lại chọn ngươi."
"Ta cũng rất thích ngươi."
Nàng thẳng thắn với ta.
Ban đầu, nàng cũng bị hoàng huynh của mình lừa gạt.
Cho đến khi tâm phúc của hoàng huynh đến tìm nàng.
Nàng mới cảm thấy có điều không ổn.
Sau vài lần gặng hỏi, họ mới nói ra sự thật.
Theo kế hoạch của Hoàng tử Phật quốc, Phật quốc và Bắc Lương sẽ sớm tấn công Ninh quốc.
Chia đôi Ninh quốc.
Nàng ở lại Ninh quốc sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy muốn đưa nàng đi.
Nàng cảm thấy những người này đã điên rồi.
Chưa kể, chiến tranh vô cớ sẽ gây hại cho bao nhiêu người vô tội.
Bắc Lương mạnh mẽ và xảo quyệt.
Nếu để Phật quốc làm con tốt thí, liều chết với Ninh quốc.
Họ ngồi không hưởng lợi, thì sẽ phải làm thế nào?
Nàng không hề do dự.
Lập tức nói cho lão Hoàng đế Phật quốc biết âm mưu của Hoàng tử.
Khuyên ông ta dừng tay.
Cũng vào lúc đó, Lạc Hà vừa hay sa lưới.
Nàng thuận thế tìm một lối thoát cho cả Phật quốc và Ninh quốc.
Nàng nói, nàng là công chúa của Phật quốc, lại là Hoàng hậu của Ninh quốc.
Đây là quyết sách và sự cân bằng tốt nhất mà nàng có thể làm được.
Hoàng đế Ninh quốc không nói ra, Hoàng hậu của ngài đã tham gia vào việc đầu độc.
Hoàng đế Phật quốc cũng sẽ không nói, con trai của ông ta vốn dĩ là tự sát.
Cả hai nước đều chôn sâu bí mật của mình vào lòng.
Và biết ơn nền hòa bình khó khăn lắm mới có được.
115
Hoàng hậu nói, hoành huynh nàng là tự sát.
Nhưng vẫn vì thế mà liên lụy đến mẹ ta.
Nàng nguyện thay hắn chuộc tội.
Ta lắc đầu.
"Người sẽ là một Hoàng hậu tốt."
Ta nghĩ, nếu mẹ ta lúc đó ở hiện trường, cứng rắn biện giải.
Họ cũng chưa chắc đã dám ra tay với bà ngay lập tức.
Nhưng bà đã thanh thản chấp nhận cái chết do Hoàng đế ban cho.
Bà không phải là người sợ chết.
Người khác dùng tính mạng của chúng ta để uy hiếp bà.
Bà cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Có lẽ vào khoảnh khắc đó, bà đã nghĩ đến cha và huynh trưởng ta đã hy sinh trên chiến trường.
Nếu cái chết của bà có thể tránh được chiến tranh, bà nguyện ý lựa chọn cúi đầu.
Bà là mẹ ta.
Ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống bà.
Ta nói với Hoàng hậu:
"Bí mật này, ta sẽ giữ kín cả đời."
116
Khi quay lại bữa tiệc, ta thấy Tiểu Nguyệt Lượng đang ngồi trên đùi Hoàng đế.
Hoàng đế nói với ta và Lục Phóng:
"Sau này các ngươi thường trú ở biên quan, không thể để con trẻ phải chịu khổ vì gió cát."
"Cứ để nó ở lại trong cung lớn lên, làm bạn với Thái tử từ nhỏ."
An Vương nghe vậy.
Rất vui vẻ.
Thằng bé rất thích Tiểu Nguyệt Lượng.
Xoa đầu thằng bé:
"Tống Sơn, sau này cứ theo ta."
"Ta sẽ bảo vệ đệ."
Tiểu Nguyệt Lượng gật đầu lia lịa với Thái tử ca ca.
Ta tạm cho rằng Hoàng đế thật sự nhân từ.
Nhưng có lẽ cũng có ý, thông qua việc giữ một đứa trẻ, để ta và Lục Phóng ở biên quan an phận.
Hoàng hậu thì thầm bên tai ta.
"Ngươi yên tâm. Ta sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ đứa trẻ này."
"Nó nhất định sẽ là vinh quang mới của nhà họ Tống."
117
Ta liếc thấy Thái hậu.
Gật đầu với ta.
Bà dùng ánh mắt vừa mãn nguyện, lại vừa lưu luyến nói với ta:
Khoảnh khắc hạ màn, sắp đến rồi.
118
Ta nhanh chóng tránh ánh mắt của bà.
Đây là lần đầu tiên ta sợ hãi việc hạ màn.
Cũng là lần đầu tiên, cực kỳ không muốn kết thúc công việc.
Rượu ngự trong cung.
Ta uống cạn một hơi.
Cố tình uống cho say mèm.
Nếu việc xuyên không đến là một khoảnh khắc.
Biết đâu việc ra đi cũng không hề có dấu hiệu báo trước.
Ta không muốn ý thức còn sót lại phải giữ tỉnh táo.
Ta lưu luyến Lục Phóng.
Lưu luyến mỗi một người ở nơi đây.
Thái hậu lặng lẽ kéo ta sang một bên.
"Thực ra ngươi có thể chọn không đi. Tiếp tục ở lại trong kịch bản."
"Nhưng cơ hội để ra ngoài chỉ có một lần."
"Nếu ngươi từ bỏ việc ra ngoài, cả đời này ngươi sẽ ở đây."
"Mãi mãi không thể quay về thế giới trước kia của ngươi."
Ta có thể không đi?
Nước mắt ta chảy dài trên má.
Nhưng trái tim lại đau nhói.
Đây không phải là một vở kịch sao?
Nhưng cuộc đời ta, còn rất nhiều vở kịch phải diễn.
Vương phi, Tống Uyển Ngâm, chỉ là một trong những vai diễn đó.
Ta đã dùng một đoạn đời mình để tạo nên cô ấy.
Nhưng ta còn rất nhiều mong muốn, để tạo nên những con người đa dạng khác.
Trên sân khấu, trên màn ảnh, để nhiều người hơn nữa, nhìn thấy ta.
Đây là điều mà ta, một diễn viên, bao nhiêu năm qua hằng mơ ước!
Nếu ở lại, có phải là đồng nghĩa với việc từ bỏ không?
119
Đêm đó, ta say như chết.
Lục Phóng bế ta về vương phủ.
Khi ta tỉnh lại, thấy mình y phục xộc xệch.
Chàng cũng y phục xộc xệch.
Bị ta ôm chặt lấy vòng eo thon.
Ta đỏ mặt nói: "Xin lỗi."
Chàng vội cho ma ma bưng canh sâm tới.
Bảo ta uống xong để bồi bổ khí huyết.