Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bà chưa bao giờ trông mong sống dựa vào vinh quang của phủ Tướng quân ngày xưa.


Y thuật của bà cao siêu, tự mình cũng nổi danh thiên hạ.


Vì vậy, nhà họ Tống chúng ta, dù phủ Tướng quân không có nam nhân, vẫn huy hoàng như trước.


Ngày Trung thu, hoàng tử của Phật Quốc đến triều kiến với tư cách sứ thần, nhưng đột nhiên mắc bệnh cấp tính.


Trong cung không ai chữa được.


Mẹ ta liền được mời đến để chẩn trị cho ngài ấy.


Nào ngờ một bát thuốc uống vào, hoàng tử Phật Quốc chết ngay tại chỗ.


Để dẹp yên cơn giận của Phật Quốc, mẹ ta bị Hoàng thượng ban cho cái chết.


Ta là con gái của tội nhân nên bị lưu đày.


Sau khi ta bị lưu đày, có người đã tắm máu phủ nhà họ Tống của ta.


Mọi người đều nói là do người Phật Quốc làm.


Mối thù lớn như vậy trước mắt, ta chết cũng không sợ.


Lẽ nào lại sợ vị Diêm La mặt lạnh trước mắt này?


Thế là, ta thẳng thắn chất vấn ngài:


"Nếu như, việc ngài giúp không chỉ là nhà họ Tống chúng ta, mà là cả Ninh Quốc thì sao?"


"Vương gia và Thánh thượng còn từ chối nữa không?"


10


Lục Phóng không để ý đến ta.


Nhưng cũng không ngăn cản ta nói tiếp.


"Phật Quốc là đồng minh của Ninh Quốc chúng ta. Hai nước luôn giao hảo tốt đẹp, cùng nhau chống lại Bắc Lương man rợ, tàn bạo."


"Hoàng tử Phật Quốc chết trên cung điện của Ninh Quốc chúng ta, chắc chắn sẽ phá hoại quan hệ hai nước."


"Kẻ được lợi nhất chính là người Bắc Lương."


Lục Phóng đặt bút xuống.


Cuối cùng cũng chịu mở miệng.


"Những gì ngươi nói rất đúng."


"Bản vương đang xem tin báo khẩn về việc Bắc Lương đang rục rịch ở biên ải của chúng ta."


"Thám tử cũng truyền tin về, Phật Quốc có thể sẽ quay sang ngả về phía Bắc Lương, cùng nhau đối phó với Ninh Quốc chúng ta."


"Nếu không phải lệnh đường chẩn đoán sai, gây ra cái chết của hoàng tử Phật Quốc, thì làm sao có tình hình như hiện nay?"


Chẩn đoán sai?


Ta không tin.


Với y thuật của mẹ ta, chữa không khỏi mới là đều bất thường.


Ta biện giải:


"Nếu có kẻ cố tình ly gián quan hệ hai nước, hạ độc hoàng tử Phật Quốc thì sao?"


"Chỉ có tìm ra hung thủ thật sự mới có thể khiến hai nước nối lại quan hệ tốt đẹp, giải quyết triệt để nguy cơ ở biên giới."


Lục Phóng không nhìn ta, đứng dậy đi ra ngoài.


Ngài ra lệnh cho Phi Lô mang theo cả những công văn chưa đọc xong.


Ngài chê ta ồn ào, nói muốn đổi chỗ khác làm việc.


Vừa rồi, ngài còn đích thân tiễn Bạch Chỉ ra khỏi thư phòng.


Sao đến lượt ta lại bị đối xử như vậy?


Ta bị bỏ lại một mình trong thư phòng trống rỗng.


Phi Lô còn làm như không thấy mà đóng cửa lại.


Ta thầm thắc mắc.


Với tính cách của ngài, thì hoàn toàn có thể đuổi ta đi.


Nhốt ta một mình ở đây là có ý gì?


11


Ta không định rời đi ngay.


Trên giá sách bốn vách tường, sách vở vô số.


Còn có không ít ngăn kéo và những chiếc hộp tối màu đã khóa.


Dù sao ngài cũng là nhân vật chính, hành động không thể nào vô lý được.


Để lại một căn phòng bí mật cho ta, chắc chắn có mục đích.


Thế là, ta quyết định dùng mắt lướt qua thư phòng của ngài trước.


Còn phải cố gắng tránh dùng tay chạm vào bất kỳ vị trí nào.


Ngài không tin ta, nhưng lại để ta ở lại một mình, không chừng đây là một phép thử.


Nếu ta thật sự vô tình chạm vào thứ gì đó, ngược lại sẽ không giải thích được.


Rất nhanh, ánh mắt ta bị một chiếc tủ không khóa thu hút.


Trên đó khắc tên của huynh trưởng ta.


Tống Tử Lăng.


Là đồ của huynh trưởng sao? Hay là di vật?


Ta nghĩ, mình là người nhà, dù có xem cũng không sợ không giải thích được.


Thế là ta dứt khoát mở tủ ra.


Bên trong vậy mà lại toàn là hồ sơ vụ án của nhà họ Tống.


Thì ra, Lục Phóng đã từng điều tra kỹ lưỡng chuyện này.


Để ta lại, chẳng lẽ là ngài muốn chia sẻ manh mối với ta?


Thời gian không chờ đợi ai.


Ta bình tĩnh lật xem từng trang một.


Hoàng tử Phật Quốc chết vì Hải Đường Thác.


Hải Đường Thác, vừa là độc dược vừa là thuốc.


Dùng liều lượng nhỏ, có thể nhanh chóng an thần, giảm đau.


Dùng quá liều, sẽ khiến người ta chết ngay lập tức.


Trong đơn thuốc của mẹ ta, quả thật có một vị Hải Đường Thác.


Nhưng liều lượng hợp lý, tuyệt đối không gây chết người.


Để cẩn thận, bà đã giám sát toàn bộ quá trình lấy thuốc, sắc thuốc.


Còn đích thân mang thuốc đến tay hoàng tử Phật Quốc.


Vì không nhờ người khác, nên bà là nghi phạm duy nhất.


Thánh thượng đã xin lỗi Phật Quốc.


Ngay lập tức ban cho mẹ ta cái chết, để bồi tội.


Nói rằng bà dùng thuốc quá liều, mới dẫn đến cái chết của hoàng tử Phật Quốc do ngộ độc.


Lòng bàn tay ta hơi ướt mồ hôi.


Gáy lạnh toát.


Chẳng trách Lục Phóng liên tục nhấn mạnh, việc này đã có kết luận.


Thật ra cả quá trình không phải là chứng cứ sắt đá, không có sơ hở.


Nhưng đối với Thánh thượng, sự thật không quan trọng.


Hậu quả của sự thật mới quan trọng.


Ngài cần cho Phật Quốc một lời giải thích.


Kết luận là do y sư sơ suất, dù sao cũng tốt hơn là có người ở Ninh Quốc cố tình đầu độc hoàng tử Phật Quốc.


Nhưng ta không phục.


Đó là mẹ ta.


Mấy chục người nhà họ Tống của ta cũng vì vậy mà bị người Phật Quốc trả thù.


Đối với ta, điều ta cầu mong là sự thật được phơi bày, nợ máu phải trả bằng máu.


12


Nhập vai quá sâu.


Ta nắm chặt hai tay, móng tay suýt nữa thì đâm rách da.


Không biết tự lúc nào đã ở lại đến tận chiều.


Nghe thấy có người khẽ đẩy cửa, ta mới hoàn hồn.


Tiểu Nguyệt Lượng từ khe cửa lao ra, chạy đến chỗ ta bằng giọng nói non nớt.


"Tiểu cô cô, ăn cơm."


Sao ta lại quên cả giờ ăn thế này.


Thế là ta nhanh chóng thu dọn hồ sơ trên bàn, đặt lại vào tủ.


Dắt tay Tiểu Nguyệt Lượng ra ngoài.


Trời lạnh, ta cúi xuống bế nó lên, ủ ấm trong áo choàng.


"Sao con lại chạy đến đây một mình, bà vú đâu?"


Tiểu Nguyệt Lượng gãi đầu, nhìn quanh.


Dường như đang tìm ai đó.


Miệng cứ lẩm bẩm không ngừng.


"...Cô phụ..."


Chẳng lẽ là Lục Phóng dẫn nó đến?


Thời gian của ngài ấy cũng canh chuẩn thật.


Ngoài hồ sơ vụ án nhà họ Tống, những thứ khác ta cũng không có thời gian để đụng vào.


Tiểu Nguyệt Lượng ăn cơm cùng ta.


Mì thịt bò nóng hổi, hương vị đặc trưng của biên quan.


Không ngờ ở Vương phủ cũng có thể ăn được.


Khiến ta từ dạ dày đến cơ thể đều ấm lên.


Bà vú cười tủm tỉm nhìn ta.


"Ngon không? Vương gia đặc biệt cho người làm đấy."


Sau đó lại tỏ vẻ tức giận.


"Còn Bạch Chỉ kia thì một miếng cũng không động, chê là thô thiển."


"Còn bắt nhà bếp làm lại mấy món ăn tinh xảo khác mang đến cho cô ta."


Ta nghe vậy, vội vàng bưng bát lên, uống cạn cả nước canh.


Đây đâu phải là cơm!


Đây hẳn là ký ức vị giác từ nhỏ của nữ chính.


Và cả sự thăm dò của Lục Phóng.


May là ta ăn rất ngon miệng.


Ăn cơm xong, ta trở về phòng của mình.


Không ngờ, Bạch Chỉ lại ngồi trong phòng đợi ta như chủ nhà.


Còn mang vẻ mặt chế nhạo.


13


"Nghe nói, cô ở trong thư phòng của Lục Phóng cả buổi trời, ngài ấy không thèm để ý đến cô?"


"Một nam phụ còn không ưa cô, cô cũng xứng làm nữ chính à?"


Bạch Chỉ hôm nay mặt mày hớn hở.


Đầu đầy trâm ngọc, mình mặc áo hoa.


Chắc chắn đã làm trò gì sau lưng.


Còn tưởng rằng sắp vả mặt ta thành công.


Nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở cô ta:


"Với thân phận của cô, không nên gọi thẳng tên của Vương gia."


Cô ta tỏ vẻ khinh thường.


"Thái tử mới là nam chính."


"Ta đã đến phủ Thái tử rồi. Bây giờ, người mà Thái tử công nhận là Tống Uyển Ngâm chính là ta."


Thái tử đã từng đến biên quan ban thưởng cho tướng sĩ.


Một cái nhìn thoáng qua thời niên thiếu đã khiến ngài ấy nhớ mãi không quên Tống Uyển Ngâm.


Khoan đã.


Thái tử là nam chính, sao ta lại không biết?


Trong đoàn phim nói nam chính không phải là Lục Phóng sao?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo