Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14


Thấy trên mặt ta lộ ra một tia dao động, Bạch Chỉ đắc ý.


"Trước đây, ta đã bảo biên kịch sửa kịch bản rồi."


"Khó khăn lắm mới được đóng phim cổ trang, ta muốn làm thì phải làm Thái tử phi, hoàng hậu tương lai."


Suýt nữa thì quên mất chuyện này...


Ở đoàn phim, chỉ cần cô ta không thích là lại tùy tiện sửa kịch bản.


Không cần logic, không màng đến tình tiết cài cắm.


Cứ thế biến một bộ phim trinh thám hack não thành một mối tình tay ba ngớ ngẩn.


Nghe nói, biên kịch của đoàn phim đều phát điên.


Nhưng ta tin chắc rằng, dưới ngòi bút của một biên kịch có tâm, các nhân vật đều có máu có thịt.


Cuộc đời của họ, hoặc là do chính họ lựa chọn, hoặc là do số phận trêu đùa.


Cũng không khác gì người ngoài đời.


Ta yêu nhân vật Tống Uyển Ngâm của mình, cô ấy là một người sống.


Vì vậy ta sẽ cố gắng bước vào cuộc đời của cô ấy.


Hòa làm một với cô ấy.


Con đường dưới chân cô ấy là của chính cô ấy.


Không phải do biên kịch chọn, càng không phải do Bạch Chỉ sửa.


Vì vậy ta bảo Bạch Chỉ im miệng.


"Cái kịch bản nát mà cô tự ý sửa đổi, căn bản không thể trói buộc được ta."


"Nam chính là ai không quan trọng, quan trọng là ta là ai."


Hàng mi của Bạch Chỉ khẽ run, sững người một lúc.


Mỗi khi ta tràn đầy niềm tin, luôn toát ra một cảm giác áp bức không thể coi thường.


Như một kẻ điên.


Chắc là đã dọa cô ta sợ.


Khiến giọng nói chửi bới của cô ta có chút hụt hơi.


"Tao thấy mày... bị điên rồi!"


"Không cầu xin tao tiết lộ chút kịch bản để sống sót, lại còn đóng vai đại nữ chủ à?"


Tiết lộ kịch bản?


Kịch bản sửa đổi lung tung, ai mà thèm?


Nhưng những lời lảm nhảm của cô ta lại khiến ta nảy ra một ý.


Ta bật dậy, mở cửa gọi quản sự đến.


15


Ta nhận ra mình đã có một sai lầm lớn khi diễn vai này.


Ta đã để mặc nha hoàn mạo danh mình, còn nói lời ác ý với mình, mà không hề trừng phạt.


Điều này không hợp lý.


Ta là dòng dõi nhà tướng, sao có thể là một quả hồng mềm?


Chẳng trách Lục Phóng đến giờ vẫn còn nghi ngờ ta.


Phải nhanh chóng sửa chữa.


Ta hỏi quản sự, Vương phủ có gia pháp không?


Nếu tì nữ nhiều lần phạm thượng, phải xử lý thế nào?


Quản gia liếc nhìn ta và Bạch Chỉ, như đang do dự cân nhắc.


Dù sao, Bạch Chỉ vẫn đang ở Tây Uyển do Vương gia chỉ định.


Vương gia chưa từng nói, cô ta là hàng giả.


Nhưng thấy ánh mắt sắc bén của ta sắp đâm thủng ông ta, ông ta đành phải cẩn thận.


"Đánh bằng gậy. Số lượng do chủ tử quyết định."


Ta gật đầu, nói với Bạch Chỉ:


"Ta đã nhiều lần nhẫn nhịn, nhưng ngươi lại càng quá đáng."


"Bây giờ còn gây chuyện đến cả Thái tử. Lừa gạt quân chủ tương lai, cũng là tội khi quân."


"Hôm nay nếu không phạt ngươi, sau này ngươi gây ra đại họa, chắc chắn sẽ làm liên lụy đến mọi người."


Quản sự vốn còn đang do dự, nhưng nghe đến tội khi quân không phải là chuyện nhỏ.


Vội vàng hô một tiếng, gọi mấy hộ vệ đến lôi Bạch Chỉ đi.


Sự kinh hoàng bao trùm khuôn mặt cô ta.


Khiến ngũ quan của cô ta rối loạn.


"Mày làm thật à? Con đàn bà điên này!"


Thật giả gì chứ.


Diễn xuất là trên hết!


Sao có thể làm giả?


Trong sân vang lên vài tiếng bịch bịch, sau đó là tiếng khóc la không ngớt.


Nhưng rất nhanh đã không còn động tĩnh gì.


Ta không ra lệnh đánh bao nhiêu gậy, chỉ nói đánh đến khi cô ta ngất đi thì thôi.


Yếu đuối vậy sao?


Ta vừa uống trà vừa vứt cô ta ra sau đầu.


Chỉ thấy bà vú vội vàng chạy đến báo tin.


"Thái tử điện hạ đã đến Vương phủ, ngài ấy muốn gặp tiểu thư."


16


Lục Phóng không thích sự phức tạp.


Vì vậy, kiến trúc và sân vườn trong Vương phủ không nhiều.


Nhưng trong phủ lại có một khoảng trời đất rộng lớn, tựa như thao trường quân đội.


Phi Lô dắt ngựa đi ngang qua ta, chắp tay hành lễ.


Theo hướng tay hắn chỉ, ta nhìn thấy một nam nhân thân hình cao ráo đang đứng bên cạnh Lục Phóng.


Hẳn là Thái tử điện hạ.


Ngài ấy đang giương cung bắn tên dưới ánh mắt săm soi của Lục Phóng.


Thật ra tuổi của Lục Phóng không lớn hơn Thái tử bao nhiêu.


Nhưng khí thế của Hoàng thúc rất đủ.


Cũng không có gì lạ.


Thái tử từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, cử chỉ như phượng hoàng bạch hạc.


Còn Lục Phóng quanh năm chinh chiến bên ngoài, dù đứng yên không động cũng như đại bàng bay lượn trên bầu trời.


Thế giới họ thấy khác nhau, đương nhiên khí chất cũng không giống nhau.


Ta thấy Thái tử bắn ra một mũi tên.


Tuy không trúng hồng tâm, nhưng cũng không lệch bao nhiêu.


Thuật bắn cung không tồi.


Lục Phóng bên cạnh lại tỏ vẻ không hài lòng.


Lắc đầu bảo ngài ấy bắn lại.


Thái tử tỏ vẻ ngượng ngùng.


Liếc thấy ta đến, như thể nhìn thấy cứu tinh.


Dường như đã bị Lục Phóng hành hạ rất lâu, cuối cùng cũng có cơ hội đặt cung xuống.


Ánh mắt ngài ấy hiền hòa, thần thái nho nhã.


"Ngươi là Tống tiểu thư còn lại trong phủ của Hoàng thúc sao?"


Ta cúi người hành lễ.


"Bái kiến Thái tử điện hạ."


"Không có người còn lại. Từ trước đến nay, chỉ có một mình thần thiếp."


Thái tử và Lục Phóng liếc nhìn nhau.


Giả vờ vô tình nhớ ra điều gì đó, hỏi ta:


"Lúc nhỏ Cô từng có duyên gặp Tống tiểu thư một lần."


"Vị Tống tiểu thư kia có thể kể lại được cảnh tượng ngày hôm đó."


"Không biết tiểu thư đây, có còn nhớ không?"


17


Ta biết, đây không phải là một cuộc ôn lại chuyện cũ bình thường.


Mà là một phép thử mà ngài ấy và Lục Phóng đã ngầm thống nhất.


Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó, có lẽ chỉ có Bạch Chỉ mới có thể kể chính xác.


Cảnh quay với Thái tử cô ta đều đã sửa lại hết.


Thay vì nói sai bị bắt thóp, ta thà không nói còn hơn.


Ta đang suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng hét chói tai của Bạch Chỉ.


Khiến màng nhĩ ta đau nhói.


Trong lòng ta vui mừng.


Cô ta không phải yếu đuối, chỉ là vừa rồi giả vờ ngất đi.


Lúc này, cô ta đang uất ức níu lấy tay áo Thái tử.


Tố cáo ta đã ra tay đánh cô ta.


Yêu cầu phải trừng phạt ta nghiêm khắc.


Ta lười nhìn cô ta.


Quay người ra lệnh cho Phi Lô dắt con ngựa vừa rồi đến.


Chuẩn bị thêm một cây cung.


Sau đó nói với Thái tử và Lục Phóng:


"Vừa rồi, mũi tên của Thái tử điện hạ cũng tạm được. Thần thiếp cũng xin múa rìu qua mắt thợ, mong hai vị bình phẩm."


Nói xong, ta đã nhảy lên ngựa.


Dưới móng ngựa phi nước đại, để lại vết hằn trên nền đất đông cứng.


Trong không khí nổi lên một trận gió cát.

Ta cưỡi ngựa đến nơi xa nhất mới quay người bắn tên.


Một tia sáng trắng từ đầu ngón tay bay ra, trúng ngay hồng tâm.


Ở phim trường, ngoài việc là nha hoàn của Thẩm Phiêu Phiêu, ta còn là diễn viên đóng thế của cô ta.


Cưỡi ngựa và bắn cung, ta đã luyện tập nhiều năm.


Đạo diễn và chỉ đạo võ thuật cũng không tìm ra được lỗi nào.


Còn liên tục khen ngợi, dáng vẻ của ta khi cưỡi ngựa bắn cung rất đẹp.


Như một con hươu linh hoạt trên cánh đồng hoang.


Lại như một cơn gió lướt qua khói lửa.


Ta nghĩ, Tống tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên ở biên quan, theo huynh trưởng học võ.


Bách bộ xuyên dương là kỹ năng cơ bản của con cháu nhà họ Tống.


Không cần phải nhiều lời.


Lúc này, võ công trên người ta chính là vầng hào quang mà gia tộc đã để lại cho ta.


Ta ngồi cao trên lưng ngựa, từ từ đi về phía Bạch Chỉ đang ngây người.


Buông tay xuống, đặt cây cung trước mặt cô ta.


"Ngươi cũng thử xem?"


Con ngựa vừa vận động mạnh, tinh thần phấn chấn.


Miệng nó thở ra một luồng hơi nóng, hệt như sương trắng.


Dọa cho Bạch Chỉ lập tức trốn ra sau lưng Thái tử.


Cô ta làm sao dám nhận cung?


Ngay cả cách lắp tên vào dây cung cô ta cũng không biết.


Ta đeo cung sau lưng.


Ngồi uy nghiêm trên lưng ngựa, nhìn xuống hai nam nhân trước mặt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo