Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nó không thể bị bỏ lại dưới lớp băng không thấy ánh mặt trời này.


Thế là ta nhảy thẳng vào hố băng.


Cái lạnh như hàng trăm cây kim bạc đâm xuyên vào da thịt và lục phủ ngũ tạng của ta.


Dưới hồ sâu không thấy đáy.


Tầm mắt của ta đã bị đông cứng.


Dù thế nào cũng không thấy được bóng dáng của Tiểu Nguyệt Lượng.


Cơ thể ta dần cứng lại.


Đang từ từ mất đi tri giác...


24


Khi mở mắt ra lần nữa, đã là mấy ngày sau.


Ngoài cửa sổ là hoàng hôn đang buông xuống.


Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.


Như thể có người vẫn luôn cầm một ngọn đèn trường minh.


Soi sáng con đường ta trở về.


Tiểu Nguyệt Lượng đang bò trên đầu giường ta.


Phả hơi thở non nớt lên mặt ta.


Ta tưởng mình bị ảo giác.


Càng sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.


Mãi đến khi có người bế Tiểu Nguyệt Lượng lên, ta mới biết đây không phải là mơ.


Bởi vì người trước mắt là Lục Phóng.


Ngài ấy chưa bao giờ xuất hiện trong mơ của ta.


Lục Phóng quay người gọi thái y đến.


Thái y xem xét kỹ lưỡng một hồi, nói ta chỉ bị nhiễm lạnh, không có gì đáng ngại.


Lục Phóng bế Tiểu Nguyệt Lượng tiễn thái y ra ngoài.


Một lát sau, bà vú vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi bước vào.


Ta hỏi bà đã xảy ra chuyện gì.


Bà nhỏ giọng nói: "Vương gia ở cửa dọa thái y, nói nếu ông ta không dốc hết sức, khiến tiểu thư để lại di chứng, thì sẽ giết cả nhà ông ta."


Lục Phóng quả thật đủ tàn nhẫn.


Lạnh lùng vô tình.


Ta lại hỏi bà, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Người cứu ta là ai?


25


Bà vú nói, Tiểu Nguyệt Lượng không bị rơi xuống nước.


Nó đã ngủ quên trong một đống cỏ khô.


Sau đó mới được tìm thấy.


Ngày hôm đó sau khi ta nhảy xuống hồ băng, rất lâu sau không thấy lên.


Thái tử muốn xuống nước cứu người, nhưng bị đám nô tài cản lại, chỉ biết đứng trên bờ dậm chân lo lắng.


May mà Vương gia kịp thời đến.


Mười con trâu cũng không kéo lại được, ngài ấy không chút do dự mà nhảy xuống nước cứu người.


Sau khi cứu ta lên, ngài lại trực tiếp vác ta đến đây, sơn trang suối nước nóng của ngài.


Ngài nói suối nước nóng có thể trừ hàn khí tốt nhất.


Thì ra, người đã cứu ta là Lục Phóng...


Ta nhớ lúc mình đang chìm dần, có một cơ thể đã nâng ta lên.


Ta không nhìn rõ mặt người đó.


Nhưng có thể cảm nhận được lồng ngực và cánh tay rộng lớn của người đó ôm chặt ta trong lòng.


Còn dùng hơi ấm từ môi, không ngừng truyền hơi ấm vào cơ thể ta.


Người đó đưa ta từ bóng tối đến nơi có ánh sáng.


Lại được thấy bầu trời xanh chói mắt...


Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy ánh nến trong phòng khẽ lay động.


Có người đẩy cửa bước vào.


Bạch Chỉ bưng một bát thuốc.


Lục Phóng theo sát phía sau.


Bưng một chiếc hộp sắt.


Còn cầm một cây cung.


26


Bạch Chỉ cố gắng đóng vai tì nữ.


Định trực tiếp đút thuốc cho ta.


Chỉ là bát thuốc này đang bốc khói nghi ngút.


Ta sợ cô ta làm ta bỏng chết.


Thế là ta tự mình nhận lấy bát thuốc.


Lục Phóng thấy vậy, đặt đồ trong tay xuống.


Rồi lại cầm lấy bát thuốc từ tay ta.


Bà vú mỉm cười.


Mặt mày hớn hở.


Bà bưng một chiếc ghế đẩu tròn đặt bên cạnh giường ta, để Lục Phóng ngồi xuống.


Sau đó một tay kéo tay áo Bạch Chỉ đi ra ngoài.


Còn nhanh chóng đóng cửa lại.


Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.


Chỉ có tiếng Lục Phóng nhẹ nhàng khuấy thìa.


Một lúc sau, có lẽ nhiệt độ của thuốc đã giảm đi một chút.


Ngài mới cẩn thận múc một thìa.


Từ từ đưa vào miệng ta.


Không hiểu tại sao, đầu óc ta trống rỗng.


Ta cảm thấy bình thường mình có thể diễn được mọi thứ.


Có thể diễn Ngọc Hoàng Đại Đế, có thể diễn kẻ giết người.


Thậm chí có thể diễn một con chó.


Nhưng lúc này, lại đột nhiên mất hết cảm hứng biểu diễn.


Thậm chí không biết nên nói lời thoại gì.


May là Lục Phóng đã mở lời trước.


Ngài nói, cây cung là của huynh trưởng ta.


Còn chiếc hộp là di vật của mẹ ta.


Bây giờ đều giao lại cho ta.


Bảo ta cất giữ cho cẩn thận.


27


Ánh mắt ta dừng lại trên chiếc hộp sắt mà ngài mang đến.


Trên đó có vết cháy.


Ngày phủ họ Tống gặp nạn, người trong nhà đều bị giết sạch, phủ bị đốt cháy.


Tiểu Nguyệt Lượng và chiếc hộp sắt này cùng nhau được người nhà giấu trong một cái giếng cạn.


Mãi cho đến khi Lục Phóng dẫn người đến và phát hiện ra nó.


Bên ngoài chiếc hộp sắt bị khói hun đen.


Nhưng bên trong lại hoàn toàn nguyên vẹn.


Nằm bên trong là một cuốn sổ ghi chép dày cộp.


Trang đầu là tên của mẹ ta.


Đây là?


Ta lật xem kỹ, thì ra là tâm huyết cả đời của bà.


Ghi lại những kiến thức y dược mà bà đã học hỏi và suy ngẫm suốt cuộc đời.


Dù là cây cung hay cuốn sổ, đều vô cùng quý giá.


Hơn nữa còn là sự kế thừa của nhà họ Tống.


Lục Phóng bây giờ quyết định giao vào tay ta.


Cũng là sự tin tưởng tuyệt đối của ngài dành cho ta.


Vị khán giả khó tính cuối cùng cũng đã hoàn toàn tin rằng ta là Tống Uyển Ngâm thật sự.


Khiến ta nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Cũng đúng như ta dự đoán.


Nhảy xuống hồ băng này, rất đáng giá.


28


Khi nhìn thấy mảng băng vỡ đó, ta đã quyết định, ta phải nhảy xuống hồ băng này.


Ta nhớ trong hợp đồng của đoàn phim với ta có ghi cảnh quay rơi xuống nước dưới băng.


Ở đoàn phim, ta sẽ nhảy thay cho Thẩm Phiêu Phiêu.


Nhưng lần này, là vì Tiểu Nguyệt Lượng.


Cũng là vì chính mình.


Nếu Tiểu Nguyệt Lượng thật sự không may rơi xuống nước, dù có phải liều mạng, ta cũng sẽ cứu nó.


Còn nếu không, cảnh rơi xuống hồ băng cũng là một tình tiết quan trọng.


Chắc chắn sẽ thúc đẩy diễn biến tiếp theo.


Cảnh tượng này, vừa nhìn đã biết là có người sắp đặt.


Kẻ hại ta chắc chắn có liên quan đến kẻ đã hại mẹ ta và nhà họ Tống.


Nếu ta không tự mình vào tròng, chúng sẽ không lộ đuôi.


Hơn nữa, vì huynh trưởng ta, Lục Phóng sẽ không tha cho kẻ muốn hại ta.


Khổ nhục kế có thể khiến ngài quyết tâm, tiếp tục giúp ta điều tra vụ án.


Thế là, nhân lúc cơ thể yếu ớt, ngài không nỡ từ chối, ta đã liên tục đưa ra không ít yêu cầu.


"Vương gia, thần thiếp có thể gặp Thái hậu không?"


"Ngày mẹ thần thiếp xảy ra chuyện, Hà Nhu có vào cung không? Thái tử đã làm gì?"


Lục Phóng trầm ngâm một lát, dịu dàng nói: "Ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt trước đã."


29


Ta nghe có người gõ cửa.


Là Phi Lô.


Hắn đến báo, Thái tử điện hạ đã đến sơn trang.


Ngài biết ta đã tỉnh, đặc biệt đến thăm bệnh.


Lục Phóng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.


"Trời đã tối rồi, một nam tử ban đêm đến khuê phòng của nữ tử là không hợp lẽ."


Phi Lô trợn tròn mắt.


"Nhưng Vương gia ngài... không phải cũng... trời đã tối rồi... còn cố tình không đi."


Lục Phóng từ từ đứng dậy.


Đi ra ngoài cửa.


"Lúc bản vương đến, trời chưa tối."


"Tống tiểu thư đang tĩnh dưỡng, người không phận sự miễn vào."


"Tiễn Thái tử hồi cung."


Phi Lô bĩu môi.


Nói một tiếng "Vâng".


Sau đó lon ton chạy ra ngoài, nhiệt tình đuổi Thái tử đi.


30


Đợi tiếng bước chân của họ xa dần, ta thay một bộ đồ tắm.


Ra ngoài đi về hướng suối nước nóng.


Suối nước nóng bốc hơi nghi ngút.


Dù chỉ nhìn một cái, cũng khiến lòng người ấm lại.


Ta ngâm cả người vào trong suối.


Một luồng hơi ấm lập tức bao bọc lấy ta.


Ngay cả cái lạnh trong xương cốt cũng đang từ từ tan đi.


Không biết đã ngâm bao lâu, khi ta mở mắt ra lần nữa, cảm thấy tay chân đã hồi phục sức lực.


Mặc áo choàng đứng dậy.


Tiểu Nguyệt Lượng chạy đến chỗ ta.


"Tiểu cô cô, người đỡ hơn chưa?"


Ánh mắt vẫn còn hoảng sợ của nó khiến ta có chút áy náy.


Vốn dĩ là muốn nó quên đi chuyện không vui, mới đưa nó ra hồ chơi.


Nhưng sau đó lại khiến nó lo lắng, sợ hãi.


Ta thương yêu xoa đầu nó.


"Ta không sao cả."


Tiểu Nguyệt Lượng nửa tin nửa ngờ gật đầu.


Nhưng mắt nó đột nhiên sáng lên.


Nó há to miệng, nhìn về phía xa.


Như thể đã nhìn thấy một kỳ tích gì đó đáng kinh ngạc.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo