Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thay vì liên tục trả lời những lời dò xét của họ.
Chi bằng hôm nay nói rõ mọi chuyện.
"Từ khi gia đình Uyển Ngâm gặp nạn, những chuyện đã qua đều đã cùng người thân chôn vùi dưới lòng đất. Thần thiếp không có tâm trạng ôn lại giấc mộng xưa."
"Hiện tại, mong muốn duy nhất là tìm ra hung thủ đã hãm hại mẹ thần thiếp, sát hại cả nhà họ Tống."
"Nếu hai vị chịu giúp đỡ, thần thiếp suốt đời cảm kích. Nếu không chịu, cũng không cần phải tốn công nghi ngờ, dò xét."
"Người nhà họ Tống không thích kiểu này."
18
Thái tử nghe vậy, hai má hơi ửng hồng.
Dịu dàng bước tới, định đỡ ta xuống ngựa.
"Là Cô không tốt, không nên để ngươi nhớ lại chuyện cũ, làm ngươi đau lòng."
"Chắc là tì nữ của ngươi bị điên rồi, mới dám mạo danh ngươi."
"Ngươi muốn phạt nó thế nào, đều tùy ngươi."
Ta né tay ngài ấy.
Tự mình nhảy xuống ngựa.
Rồi đi thẳng đến chỗ Bạch Chỉ.
"Ngươi muốn hối cải, tự mình đi chịu nốt trận đòn? Hay là ngoan cố không chịu sửa đổi, muốn bị ta bắn một mũi tên xuyên qua ở đây?"
"Ngươi tự chọn đi."
"Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ chọn chịu đòn."
Ta chưa bao giờ thấy cô ta có tài năng này.
Với tốc độ kinh người, cô ta lập tức chạy biến khỏi tầm mắt ta.
Khóe miệng ta nhếch lên.
Không có cô ta gây rối, ta sẽ đưa kịch bản trở lại đúng quỹ đạo.
Ta muốn những cảnh quay sau này.
Vô cùng đặc sắc.
19
Ta trả lại ngựa cho Phi Lô.
Quay người hành lễ với Thái tử và Lục Phóng.
"Thái tử điện hạ, Vương gia, mẹ thần thiếp dùng thuốc rất chính xác, chưa từng có sai sót."
"Nghe nói, ngày hôm đó trước khi bà mang thuốc đến đại điện, đã từng dừng lại ở Ngự hoa viên để bắt mạch cho Thái hậu."
"Không biết Thái hậu có từng thấy người nào tiếp cận bát thuốc đó không?"
Thái y viện, Ngự dược cục, cung nữ thái giám.
Ngày hôm đó, tất cả những người đã gặp mẹ ta và bát thuốc đó đều bị Lục Phóng thẩm vấn nghiêm ngặt.
Không ai thấy bát thuốc đó từng rời khỏi tầm mắt và tay mẹ ta.
Nhưng mẹ ta không thể nào vừa bưng thuốc vừa bắt mạch cho Thái hậu được chứ?
Ta nghĩ đây là manh mối duy nhất hiện tại.
Chỉ là, lời khai của mọi người đều có, duy chỉ không có của Thái hậu.
Là bà ta làm?
Hay là bà ta đã thấy ai đó?
Lục Phóng vẻ mặt bình thường, như đã đoán trước được câu hỏi này của ta.
Thái tử thì lại giật mình, tỏ vẻ khó xử.
"Hoàng tổ mẫu... bị bệnh điên, đã không còn tỉnh táo nữa rồi."
Bị điên?
Lòng ta thắt lại.
20
Sau khi Thái tử rời đi, ta bị Lục Phóng giữ lại.
Ngài bảo ta bắn thêm vài mũi tên cùng ngài.
Phi Lô đưa cung cho ta và Lục Phóng.
Hắn cười một cách khó hiểu.
"Vương gia đã lâu không động đến cung, hôm nay sao vậy?"
Lục Phóng nhìn xa xăm vào không trung, như thể đang nhìn thấy ai đó.
"Trước đây, ta chỉ thi bắn cung với Tống Tử Lăng."
"Ngoài hắn ra, không ai xứng đáng cùng ta bắn cung."
Tống Tử Lăng là huynh trưởng của ta.
Từ nhỏ đã bắt nạt ta, nhưng cũng bảo vệ ta.
Chăm sóc ta, nhưng cũng dạy dỗ ta.
Đột nhiên nghe thấy tên của huynh trưởng, mũi ta không khỏi cay cay.
Lục Phóng dường như đối xử rất tốt với nhà họ Tống chúng ta.
Ta đã từng hỏi Phi Lô, tại sao lại vậy?
Phi Lô nói, huynh trưởng của ta là bằng hữu tốt nhất của Lục Phóng.
Không có ai khác.
Ta hoàn hồn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lục Phóng.
Một sự dịu dàng hiếm thấy.
Dù đã bị ngài ấy nhanh chóng thu lại.
"Ngươi và Tống Tử Lăng bắn cung giỏi như nhau."
"Sau này... mỗi ngày đều đến đây luyện cung cùng ta."
21
Một đêm không mộng mị.
Mở mắt ra đã thấy Tiểu Nguyệt Lượng đang bò trên đầu giường ta.
Bàn tay nhỏ mềm mại xoa mặt ta.
"Tiểu cô cô, đi chèo thuyền."
Trời đông giá rét.
Tất cả mặt hồ đều đã đóng một lớp băng dày, làm sao có thể chèo thuyền.
Ta ngồi dậy ôm nó vào lòng.
"Đợi mùa xuân, tiểu cô cô sẽ đưa con đi, được không?"
"Không được."
Tiểu Nguyệt Lượng bĩu môi, vùi cả đầu vào cổ ta.
Một luồng ấm áp, ẩm ướt thấm vào da thịt ta.
Thằng bé sao lại khóc thế này.
Ta nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng nhỏ bé, mềm mại của nó.
"Nói cho cô cô biết, tại sao nhất định phải đi chèo thuyền?"
Nó cố nén tiếng nức nở, nói từng chữ một.
"Mơ thấy... cha... mẹ, còn có a nãi... và tiểu cô cô."
"Chúng ta... cùng nhau... chèo thuyền... chơi."
Lòng ta chua xót.
Ôm chặt nó vào lòng.
Sau này, sẽ không bao giờ có thể sum họp cả nhà để du thuyền ngày xuân, đoàn viên dưới trăng.
Mà ta lại không thể nói ra được một lời nào.
Nhưng ta quyết định đưa nó đến bên hồ.
Hồ Lập Xuân ở ngoại ô đã đóng một lớp băng dày.
Tuy không thể du thuyền, nhưng ta đã làm một chiếc xe nhỏ.
Kéo nó đi dạo trên băng.
Đếm những hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ.
Có những cây cối khẳng khiu, những con quạ di chuyển.
Còn có một vầng mặt trời ấm áp.
Chỉ mong nó chơi thật vui, quên đi chuyện trong mơ.
May là trẻ con rất mau quên.
Nó trượt ngã trên băng, nhưng lại đứng dậy cười khúc khích.
Khiến lòng ta như đã đến mùa xuân.
Chỉ không ngờ, ta lại gặp Thái tử điện hạ ở nơi hoang vắng này.
22
Đi bên cạnh ngài ấy là con gái của Hà Quốc công, Hà Nhu.
Hà Nhu là quý nữ được gia tộc của Hà Hoàng hậu bồi dưỡng.
Cũng là Thái tử phi mà Hoàng hậu dự định để Thái tử cưới.
Thái tử thấy ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng.
Ngài ấy bảo Hà Nhu về xe ngựa nghỉ ngơi trước.
Hà Nhu lạnh lùng liếc ta một cái.
Như thể cảnh cáo.
Khiến sau lưng ta dấy lên một luồng khí lạnh.
Đợi cô ta đi xa, Thái tử mới nhỏ giọng nói với ta rằng ngài ấy đã đi gặp Thái hậu.
Chỉ là không hỏi được gì cả.
Bởi vì chứng điên của Thái hậu không hề nhẹ.
Không chỉ không nhận ra người, lúc phát bệnh còn đánh đuổi hết cung nữ thái giám trong điện của bà ra ngoài.
Ta hỏi, liệu có thể cho ta gặp Thái hậu không.
Thái tử lắc đầu.
Ngài ấy nói, Hoàng đế đã hạ chỉ, bất cứ ai cũng không được đến làm phiền Thái hậu.
Để tránh làm bà dao động tâm thần, phát bệnh rồi tự làm tổn thương mình.
Xem ra việc cầu cứu Thái tử cũng không được.
Ta hành lễ với ngài ấy.
Cảm ơn ngài đã hết lòng như vậy.
Đang lúc ta định cáo biệt ngài thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc la thất thanh của bà vú.
Bà liên tục gọi tên Tiểu Nguyệt Lượng.
Khiến tim ta gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
23
Ta chạy đến nơi vừa trượt xe băng, bốn bề không một bóng người.
Chỉ có một mình bà vú ngã quỵ trên đất.
Thấy ta, bà bật khóc nức nở.
"Tiểu thư, lão nô chỉ lơ là một chút, tiểu công tử... cậu ấy biến mất rồi."
Ta nhìn theo hướng tay bà chỉ ra mặt hồ.
Chiếc xe nhỏ mà ta làm, đang trơ trọi đứng giữa lòng hồ.
Lại không có chút bóng dáng nào của Tiểu Nguyệt Lượng.
Buổi chiều nắng bắt đầu gắt lên, lẽ nào Tiểu Nguyệt Lượng đã trượt đi quá xa...
Ta không dám nghĩ sâu hơn.
Chỉ mong là thằng bé đang trêu đùa ta.
Ta lớn tiếng gọi tên nó, một mạch chạy ra giữa lòng hồ.
Đập vào mắt là một mảng băng vỡ, một cái hố sâu không thấy đáy, và một chiếc mũ đầu hổ.
Hoàn toàn khiến đôi chân ta như bị đóng băng tại chỗ.
Ta không thể tưởng tượng được, thân hình nhỏ bé của nó làm sao chịu đựng được sự lạnh lẽo dưới đáy nước và cảm giác ngạt thở dần dần.
Ta phải cứu nó.
Phải bắt lấy nó.