Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Rất nhanh đã say ngã một đám.


Ta lại cùng Phi Lô đốt đuốc, đuổi những con điên màu đỏ chưa say ra khỏi sơn trang.


Lúc này mới xem như đại công cáo thành.


Phi Lô lau mồ hôi lạnh trên trán.


Giơ ngón tay cái lên với ta.


"Tống tiểu thư, không hổ danh dòng dõi nhà tướng."


Ta ra lệnh cho hắn.


Bớt nịnh hót đi.


Nhanh chóng xử lý sạch sẽ xác ong trên đất.


38


Phi ngựa nhanh về Vương phủ.


Ta ôm vò rượu xông thẳng vào phòng Lục Phóng.


Mới mấy ngày không gặp, ngài ấy lại gầy đi như vậy.


Mặt mày trắng bệch, không chút huyết sắc.


Thấy người vào là ta, cơ thể ngài không khỏi run lên.


Như thể đột nhiên nhìn thấy ánh nắng chói chang, yếu ớt muốn trốn vào bóng tối.


Nhưng cuối cùng, vẫn cố gắng chống đỡ, đứng thẳng tắp.


Thân như tùng bách.


Ngài quát ta:


"Phi Lô chết rồi sao? Dám để ngươi vào đây? Ra ngoài!"


"Bệnh nhân thì ít nói thôi."


Ta đóng cửa lại, nhanh chân bước đến chỗ ngài.


Tay chân luồn lách, cởi áo cho ngài.


Lục Phóng muốn né tránh, nhưng không có sức lực nào.


"Tống Uyển Ngâm, ngươi làm gì vậy?"


"Không làm gì cả, xem bệnh cho ngài."


"Ngươi đừng tưởng mẹ ngươi y thuật cao minh, thì ta sẽ tin ngươi cũng có tài diệu thủ hồi xuân."


Ta ngắt lời ngài.


"Thần thiếp chắc chắn có thể khiến ngài hồi xuân."


Trong lúc nói, tay ta khẽ lướt.


Cởi bỏ lớp áo trong cuối cùng của ngài.


39


Dù ngài đã gầy đi không ít, nhưng vẫn còn một thân cơ bắp săn chắc.

Tỷ lệ đẹp như một pho tượng điêu khắc.

Ta bất giác thấy mặt mình nóng bừng.


Ta tự hỏi, lúc này mặt mình có nên đỏ không?


Câu trả lời là có.


Không khí mờ ám như vậy, nếu không có chút phản ứng nào, ta sợ người khác nói ta bị liệt mặt.


Nhưng ta phát hiện mặt của Lục Phóng còn đỏ hơn ta.


Đỏ đến tận mang tai...


Ta cúi đầu nhìn khắp cơ thể ngài.


Như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.


Trên người ngài có không ít vết sẹo do đao kiếm.


Ngọc đẹp có tì vết lại càng khiến người ta sinh lòng thương xót.


Yết hầu của Lục Phóng khẽ động.


"Bệnh... xem xong chưa?"


Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vừa tức giận vừa ngượng ngùng của ngài.


"Vương gia, rốt cuộc ngài bị độc trùng cắn ở đâu? Chỉ tìm được vị trí, thần thiếp mới có thể châm cứu cho ngài."


"Tại sao không nói sớm?" Ngài tức giận: "Ở trên đùi."


Ta hỏi dồn: "Đùi trên hay đùi dưới, đằng trước hay đằng sau?"


Lục Phóng quay người mặc áo vào, quấn chặt lấy mình.


Như thể sợ ta xâm phạm ngài.


"Ngươi ra ngoài, ta không cần xem bệnh."


Ta coi như không nghe thấy.


Ngồi xổm xuống định vén ống quần ngài lên.


Xem vết thương của trùng lạnh ở đâu.


Lục Phóng vừa vội vừa tức lùi lại một bước.


"Không phải ở dưới."


Không phải ở cẳng chân, vậy là ở vị trí đùi?


"Vậy phải phiền Vương gia cởi quần ra."


40


Thấy hai vai ngài khẽ run, tức giận không thể kiềm chế.


Một bộ dạng thà chết không chịu.


Ta quyết định tự mình ra tay.


Ta đi ra sau lưng ngài.


Vòng tay qua eo không một chút mỡ thừa của ngài.


Sờ thấy thắt lưng.


Ngay lúc đang cởi ra, ngài dùng sức nắm chặt cổ tay ta.


Trong phòng tuy đặt không ít lò than.


Nhưng ngón tay ngài vẫn cực kỳ lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào.


Khiến trong lòng ta bất giác dấy lên một nỗi xót xa.


Ngài ra lệnh cho ta một cách không tự nhiên:


"Tống Uyển Ngâm, vết thương ở vị trí dưới mông ba phân. Ngươi muốn làm trò thì làm cho nhanh."


"Nếu dám vòng ra trước mặt ta nhìn lung tung, ta lập tức giết ngươi."


Ta hoàn hồn khỏi cơn xót xa.


Không phải có quần lót sao?


Ngại cái gì.


Chữa bệnh như đánh trận.


Binh quý thần tốc.


Thế là ta lập tức kéo quần ngài ấy xuống.


Vừa nhìn đã thấy vết thương.


Sau đó, ta lấy một con Xích Diệm Phong đã say mèm từ trong vò rượu ra, chĩa ngòi của nó vào vết thương rồi chích xuống.


Nghe nói ngòi ong chích đau không chịu nổi, không ngờ Lục Phóng lại khá cứng rắn.


Đứng vững không một tiếng động.


Cuối cùng, ta giúp ngài kéo quần lên, khoác áo ngoài vào, lúc này mới vòng ra trước mặt ngài.


Chỉ thấy trên trán và cổ ngài, mồ hôi từ từ lăn xuống.


Ta khẽ chạm vào đầu ngón tay ngài, cũng không còn lạnh như lúc nãy.


Dần dần có nhiệt độ.


Cả khuôn mặt lại càng đỏ bừng như gan lợn.


Xích Diệm Phong quả nhiên có hiệu quả.


Ta yên tâm.


Ngẩng đầu cười rạng rỡ với ngài.


"Một liệu trình bảy ngày. Giờ này ngày mai thần thiếp sẽ lại đến."


41


Liên tục bảy ngày.


Mũi kim nào cũng trúng.


Lục Phóng đã hồi phục lại thể trạng khỏe mạnh như xưa.


Chỉ là hễ thấy ta là lại đi đường vòng.


Hôm nay Hoàng hậu đến phủ thăm bệnh.


Đề nghị muốn gặp ta.


Ngài ấy mới chịu xuất hiện cùng một chỗ với ta.


Trên chính sảnh, Hoàng hậu yên vị ngồi ở ghế chủ vị.


Thái tử và Hà Nhu, như một cặp kim đồng ngọc nữ.


Đứng hai bên trái phải của bà.


Hoàng hậu tươi cười nhìn Lục Phóng.


"Đúng là trời cao phù hộ. Hàn độc bao năm của Vương gia vậy mà đã khỏi."


Lục Phóng lạnh lùng đáp lại:


"Làm phiền người đã lo lắng nhiều năm. Sau này không cần phải bận tâm nữa."


Trên mặt Hoàng hậu thoáng qua một tia không vui.


Nhưng rất nhanh đã bị nụ cười che lấp.


Ta đã từng hỏi Phi Lô.


Lục Phóng và Hoàng đế đều do Thái hậu sinh ra.


Tiên đế vô cùng yêu thương Lục Phóng.


Ngôi vị hoàng đế vốn cũng định truyền cho ngài.


Lúc ngài còn trẻ, bị hàn trùng làm bị thương.


Nhưng không ai có thể giải được độc.


Hoàng hậu lúc đó vẫn còn là Vương phi của Hoàng đế hiện tại.


Bà đã nhận được linh dược độc môn từ một thuật sĩ giang hồ.


Cứu được Lục Phóng.


Sau đó mỗi năm đều cho ngài một liều thuốc.


Để ngài không đến mức phát bệnh đau đớn hoặc tử vong.


Từ sau khi ngài trúng độc, Thái hậu đã đưa ngài đến biên quan.


Nói rằng cơ thể ngài không đảm đương được việc lớn.


Không thích hợp để kế thừa đại thống.


Sau đó liền nghiên về phía Hoàng đế hiện tại.


Hết lòng giúp ngài lên ngôi.


Ta nghĩ, đây phần lớn là một cuộc giao dịch.


Hoàng hậu dùng thuốc để mưu cầu ngôi vị hoàng đế cho phu quân.


Thái hậu dùng ngôi vị hoàng đế để đổi lấy sự bình an cho con trai út.


42


Sau khi họ hàn huyên xong, mới đến lượt ta bái kiến.


Ta quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.


Nhưng bà lại không có ý định cho ta đứng dậy.


Bà nhìn xuống ta.


Vẻ mặt không vui.


Giọng nói nghiêm khắc.


"Ngươi chính là Tống Uyển Ngâm?"


"Nghe nói, chính vì ngươi tự cho là thông minh, vô cớ rơi xuống nước, khiến Thái tử và Vương gia đều phải xuống nước cứu, lúc này mới làm Vương gia nhiễm lạnh phát bệnh, phải không?"


Ta định trả lời, nhưng Lục Phóng đã dùng ánh mắt ngăn ta lại.


Ngài đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu.


"Nói đến việc này, xin Hoàng hậu hãy xử lý công bằng."


"Ngày hôm đó, Hà Nhu đã sắp xếp người bế Tiểu Nguyệt Lượng đi, lại cho người đặt xe giữa hồ, đục thủng mặt băng. Dựng lên một cái bẫy như vậy, dám hỏi là có mục đích gì?"


Hoàng hậu và Thái tử có lẽ tưởng rằng chuyện ngày hôm đó chỉ là một tai nạn.


Không ngờ lại là do Hà Nhu ra tay.


Cả hai đều kinh ngạc.


Hà Nhu khụy gối, quỳ xuống đất.


Dù sao cô ta cũng là người của Hoàng hậu.


Quý nữ của gia tộc họ Hà.


Hoàng hậu phải bảo vệ.


Thế là bà làm ra vẻ không tin.


"A Nhu và Tống Uyển Ngâm không thù không oán, cớ gì phải làm chuyện ngu ngốc như vậy?"


43


Ánh mắt chán ghét của Thái tử hướng về phía Hà Nhu.


"Nữ tử hay ghen, lại có thể nhẫn tâm đến mức này."


Lục Phóng không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói:


"Bắc Lương đang rục rịch ở biên ải. Vị trí chủ soái xuất binh vẫn chưa được quyết định, là ta hay là Hà Quốc công, Hoàng huynh vẫn đang cân nhắc."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo