Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Cảnh Chi bị tôi chọc cho tức cười.
Anh đột nhiên chống tay lên ghế sô pha, hoàn toàn bao bọc lấy tôi, cảm giác áp bức vô cùng.
Tôi không thể động đậy, dù cách một lớp áo len vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh.
"Anh đã mua thời gian của em, biết phải làm gì rồi chứ?"
"Tôi trả lại tiền cho anh, Dương Cảnh Chi, tôi thật sự sắp kết hôn rồi."
Anh vuốt dọc theo vai tôi xuống, nhưng lại dừng lại ở cổ tay.
"Sắp kết hôn rồi, mà vẫn còn đeo vòng tay của bạn trai cũ tặng, hình như không thích hợp lắm nhỉ?"
10
Trên cổ tay tôi có một chiếc vòng tay, theo thời gian đã trở nên xỉn màu.
Đây là món quà đầu tiên Dương Cảnh Chi tặng tôi.
Vào năm tôi 19 tuổi.
Có một tuần, ngoài giờ lên lớp, tôi gần như không thấy bóng dáng anh đâu.
Anh bôn ba giữa các công việc làm thêm, chăm chỉ hơn bao giờ hết.
Vào ngày sinh nhật, bố mẹ tôi tổ chức một bữa tiệc ở một nhà hàng sang trọng, tôi đã báo cho Dương Cảnh Chi, nhưng anh không đến.
Tôi đợi mãi, đợi đến tối, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của anh.
Anh nói, đang đợi tôi ở cổng nhà hàng.
Giữa trời tuyết rơi, chàng trai của tôi đứng thẳng tắp như cây tùng.
Anh phong trần mệt mỏi, giống như tôi của ngày hôm nay, bộ đồng phục giao hàng màu vàng dính đầy bùn đất.
Khi đó, tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ muốn phàn nàn rằng anh đến quá muộn.
Dương Cảnh Chi xoa đầu tôi, nói rằng đã mang quà sinh nhật cho tôi.
Chiếc vòng tay là kiểu cơ bản, không đắt tiền, nhưng cũng hoàn toàn vượt quá khả năng kinh tế của anh.
Tôi rất thích, đeo ngay vào cổ tay, và chưa bao giờ tháo ra.
Sau đó bố mẹ gọi tôi, hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Họ không thích Dương Cảnh Chi, cảm thấy anh không xứng với tôi.
Khi tôi quay đầu lại, Dương Cảnh Chi đã biến mất trong màn tuyết.
...
Cho đến tận hôm nay, thỉnh thoảng nhớ lại.
— Ít nhất là vào năm 19 tuổi, Dương Cảnh Chi cũng đã từng thích tôi, phải không?
Chiếc vòng tay đó, là do anh làm việc ngày đêm để đổi lấy.
Có phải anh cũng đã từng như tôi đêm nay, bôn ba, ngã nhào trong tuyết, nhưng vì chiếc vòng tay này mà vẫn không sợ hãi tiến về phía trước.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh đè tôi, ép buộc tôi.
Trong nhà anh bày những món đồ xa xỉ mà tôi từng thích dùng.
Rốt cuộc là anh vẫn còn lưu luyến tôi, hay đang sỉ nhục tôi?
Tôi nghĩ mãi không thông, bất giác vành mắt đã ươn ướt.
Dương Cảnh Chi sững sờ, lập tức trở nên hoảng hốt.
Anh luôn bất lực trước nước mắt của tôi.
Điểm này thì vẫn y như ngày xưa.
Anh luống cuống lau khóe mắt cho tôi: "Đừng khóc, đừng khóc, anh sai rồi, anh chỉ dọa em thôi. Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của em, anh đã mua cho em một chiếc vòng tay mới."
"Cái gì?"
Chính tôi cũng đã quên mất, hôm nay là sinh nhật của mình.
Dương Cảnh Chi lấy ra một hộp quà mới.
"Xem đi, có thích không?"
Anh định đổi vòng tay cho tôi.
"Ngu Minh, chúng ta có thể —"
Lời còn chưa nói hết, chuông cửa đã vang lên.
Tiêu Huy đứng ở cửa, miệng ngậm điếu thuốc: "Ngu Minh đâu? Tôi đến đón cô ấy."
"Anh là ai?"
"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, cô ấy chưa nói với anh à?"
Dương Cảnh Chi sững người, chiếc vòng tay rơi xuống tấm thảm.
11
Tôi đi cùng Tiêu Huy.
Hắn ta không mở cửa sổ xe, nhưng lại hút hết điếu này đến điếu khác.
Khói thuốc làm tôi ho sặc sụa.
Tôi và Tiêu Huy đã quen nhau từ trước.
Khi nhà tôi chưa phá sản, hắn ta đã từng tỏ tình với tôi, nhưng lúc đó tôi một lòng một dạ với Dương Cảnh Chi nên đã từ chối mấy lần.
Mãi đến tuần trước, hắn ta đột nhiên tìm đến tôi.
Tiêu Huy nói, chỉ cần tôi gả cho hắn ta, hắn ta sẽ giúp tôi trả nợ.
Tôi hỏi tại sao.
Hắn ta đắc ý nói: "Tôi muốn chứng minh năm đó cô đã chọn sai người, người có thể cứu cô chỉ có tôi, còn thằng nhóc nghèo kia chỉ biết làm gánh nặng cho cô thôi."
Ồ, hắn ta muốn cưới tôi, chỉ vì chủ nghĩa anh hùng của bản thân.
Chỉ để hạ bệ tôi một vố.
Thật nực cười.
Hôm nay, tôi bất đắc dĩ phải nhờ hắn ta giúp một lần.
Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, tôi sẽ tìm cớ để thoát thân.
Chẳng biết làm thế nào mà hắn ta lại tìm đến tận nơi.
Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao lại phải giả làm chồng sắp cưới của tôi?"
"Có gì khác nhau đâu? Dù sao thì cũng sắp kết hôn rồi."
"Tôi vẫn chưa đồng ý với anh."
"Vậy cô còn lựa chọn nào khác sao? Ngu đại tiểu thư, cô tỉnh táo lại đi, nợ nần chồng chất, ai cưới cô thì người đó là đồ ngốc, ngoài tôi ra, còn ai muốn cô nữa? Cái thằng ban nãy à?"
Tiêu Huy rất khinh miệt.
"Hắn ta chính là thằng bạn trai nghèo kiết xác thời đại học của cô đúng không? Tôi nói cho cô biết, hắn ta quay lại là để sỉ nhục cô đấy, trước đây bị cô đè đầu cưỡi cổ không dám phản kháng, bây giờ cô sa cơ thất thế, không biết chừng trong lòng hắn ta đang cười nhạo cô thế nào đâu."
"Đó cũng không phải chuyện của anh!"
"Sao lại không phải chuyện của tôi? Trước đây bị hắn ta cướp mất phụ nữ, bây giờ phải làm hắn ta bẽ mặt một phen chứ.”
"Tiêu Huy, tôi không phải là đồ vật của anh! Trước đây tôi không đồng ý với anh, sau này cũng sẽ không!"
Tôi xuống xe, Tiêu Huy cũng không ngăn cản.
"Đồng ý hay không, cô nghĩ vẫn do mình quyết định sao? Ngu Minh, nghĩ đến gia đình mình đi."
Nhìn bộ mặt trăng hoa của hắn ta, chẳng hiểu sao lại khiến tôi nhớ về quá khứ.
Những kẻ bịa đặt, chế nhạo Dương Cảnh Chi cũng có bộ dạng như thế này.
Có phải trong lòng Dương Cảnh Chi, tôi cũng như vậy không?
12
Tin tức tôi trở về đã lan truyền trong vòng tròn bạn học.
Kèm theo đó là hoàn cảnh của gia đình tôi.
Cô bạn cùng phòng Văn Văn đã liên lạc lại với tôi.
Cô ấy sắp kết hôn, hỏi tôi có còn muốn làm phù dâu cho cô ấy không.
Đây là lời hẹn ước của chúng tôi ngày xưa, người kết hôn sau sẽ làm phù dâu cho người kia.
Ngày cưới, rất nhiều bạn học cũ đã đến, tôi lần lượt kết bạn lại WeChat với mọi người.
Văn Văn mặc váy cưới, mắt rưng rưng.
"Tiểu Ngu, tớ đã luôn nghĩ rằng, cậu sẽ là người đầu tiên kết hôn trong bốn đứa tụi mình."
"Tớ mà kết hôn rồi thì làm sao làm phù dâu cho cậu được chứ."
"Cậu còn dám nói à, bốn năm trời, bặt vô âm tín, tớ tức chết đi được!"
"Tớ sai rồi! Sau này không đi nữa, ở lại đây chuộc lỗi với cậu."
Văn Văn nín khóc mỉm cười: "Sao lúc đó cậu lại bốc hơi khỏi thế gian vậy? Gặp khó khăn cứ nói ra, chúng tớ đều có thể giúp cậu mà."
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Suy nghĩ một lát, tôi quyết định nói ra những lời tâm sự suốt bao năm qua.
"Cả đời này tớ chưa từng gặp phải cú sốc lớn như vậy, Văn Văn à, cậu biết không, cảm giác như cả cuộc đời sụp đổ, tớ không biết phải làm sao, cũng không dám đối mặt với ánh mắt của mọi người, dù chỉ là sự thương hại tớ cũng thấy đau nhói. Cũng có thể coi là một phút bốc đồng, tớ đã xóa hết mọi phương thức liên lạc."
Văn Văn thở dài một tiếng: "Dương Cảnh Chi tìm cậu đến phát điên rồi."
"Cái gì?" Tôi sững người.
"Cậu không biết à? Anh ấy đã dùng gần như mọi cách, tìm thầy cô, tìm nhà trường, chỉ thiếu nước báo cảnh sát, anh ấy là một sinh viên nghèo, lúc đó cũng chẳng có mối quan hệ gì, không tìm được cậu thì liền đến nhà cậu."