Anh Mãi Mãi Yêu Ánh Trăng - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Văn Văn nhìn sắc mặt tôi, rồi mới nói tiếp.


"Cậu cũng biết đấy, anh ấy rất sợ bố mẹ cậu... Nhưng anh ấy đã lấy hết can đảm để đến, ai mà ngờ được cả nhà cậu đều đã đi hết, ngay cả bố mẹ cậu cũng không gặp được."


"Đó là lần đầu tiên tớ thấy Dương Cảnh Chi suy sụp, anh ấy ngồi trước cửa nhà cậu, khóc như một đứa trẻ."


"Sau đó, anh ấy nghe nói có thể cậu đang ở miền Nam nên liền chạy đi tìm, nhưng cũng không tìm được, rốt cuộc cậu ở đâu vậy?"


Tôi chậm rãi nói: "Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh... Không đếm xuể, nhiều nơi lắm. Vì liên tục bị đòi nợ, nhà tớ đã đổi tên, gần như nửa tháng lại phải chuyển nhà một lần."


"Thảo nào, anh ấy mà tìm được mới lạ." Văn Văn chép miệng: "Tóm lại, cuối cùng anh ấy nản lòng quay về Bắc Kinh, bắt đầu xây dựng hệ thống dữ liệu tìm người của mình."


Tôi không hiểu.


Tôi cứ ngỡ Dương Cảnh Chi chẳng hề bận tâm đến việc tôi đi hay ở.


Trước khi tốt nghiệp năm tư, tôi từng nghe được cuộc nói chuyện của anh với bạn cùng phòng.


Cậu bạn hỏi anh: "Sau khi tốt nghiệp định thế nào, kết hôn với Ngu Minh à?"


Dương Cảnh Chi lạnh nhạt nói: "Không."


Ngày hôm đó tôi đã rất sốc.


Không lâu sau, gia đình tôi sa sút.


Tôi thẳng thừng đề nghị chia tay, anh cũng không một lời níu kéo.


Nhưng đi khắp nơi tìm tôi là có ý gì?


Mất đi rồi mới hối hận sao?


Tôi có chút hoang mang.


Văn Văn tung hoa cưới, tôi lơ đãng nên không bắt được.


Bó hoa rơi vào tay Dương Cảnh Chi.


MC nói: "Vị tiên sinh này đã bắt được hoa cưới, xin chúc mừng, chuyện vui sắp đến rồi, anh có định mang về tặng bạn gái không?"


"Không cần phiền phức như vậy."


Dương Cảnh Chi bước về phía tôi.


Đưa bó hoa ra.


13


Cả hội trường hò reo, tiếng cổ vũ như muốn thổi bay cả mái nhà.


Ngay cả Văn Văn cũng đang la hét.


Tôi nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.


"Dương Cảnh Chi, anh đã gặp chồng sắp cưới của tôi rồi mà."


Mặc dù là giả.


"Anh không tin mắt nhìn của em lại trở nên tệ như vậy."


"Anh cứ coi như mắt nhìn của tôi tệ đi."


"Được, cho dù hắn ta là thật."


Dương Cảnh Chi khẽ nghiêng người, ghé vào tai tôi.


"Vậy thì em hãy bỏ hắn ta đi, quay về bên anh."


Giọng nói trầm thấp như một câu thần chú, đầy vẻ mê hoặc.


Suýt chút nữa tôi đã đầu hàng.


Chỉ một chút nữa thôi.


Sau bao nhiêu năm, Dương Cảnh Chi vẫn có thể khuấy đảo suy nghĩ của tôi một cách điên cuồng.


Sau buổi lễ, các bạn học cũ đều đến tìm tôi uống rượu.


Tôi không cẩn thận uống quá nhiều.


Sau đó chỉ nhớ mình đã chạy ra cầu thang bộ ngồi.


Dù bên ngoài có náo nhiệt đến đâu, cầu thang bộ vẫn luôn là nơi yên tĩnh nhất.


Dương Cảnh Chi tìm thấy tôi: "Sao em lại ở đây?"


Tôi quay lại, bĩu môi với anh.


Rồi bật khóc nức nở.


"Dương Cảnh Chi, em mệt."


14


Dương Cảnh Chi chịu trách nhiệm đưa tôi về.


Tôi cứ khóc mãi, không đi nổi, xuống xe anh liền bế bổng tôi lên.


"Em mệt quá, ngày nào cũng phải đi làm, bao giờ mới kết thúc đây."


"Hôm qua có một vị khách hắt cả rượu lên người em, quá đáng thật, rõ ràng không phải lỗi của em."


"Dương Cảnh Chi, em muốn ăn cá hồi và tôm ngọt, hu hu hu, em sắp quên mất vị của chúng rồi."


Do tác dụng của cồn, tôi nói năng lộn xộn.


Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ dành tôi, nhưng anh dỗ cái gì, tôi đều không nghe vào tai.


Ký ức cuối cùng là anh đặt tôi lên ghế sô pha nhà anh.


Anh hỏi tôi: "Thằng đó rốt cuộc có gì tốt?"


Tôi mơ màng trả lời: "Anh ấy giúp em trả nợ."


"Anh cũng có thể, Ngu Minh, anh còn tốt hơn hắn ta, anh biết em thích gì ghét gì, biết làm thế nào để em vui. Ngu Minh, anh xin em, đừng bao giờ biến mất nữa được không."


Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.


Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Dương Cảnh Chi.


Không một mảnh vải che thân.


15


Trên bàn ăn bày đầy sashimi, đủ các loại.


Còn có một đĩa cam được cắt thành những lát đều tăm tắp.


Dương Cảnh Chi nói: "Anh xin nghỉ phép cho em rồi, hôm nay không cần đi làm."


"Ồ."


Vừa ngồi xuống, tôi lại đột ngột bật dậy.


"Anh xin nghỉ cho em?"


"Đúng vậy."


"Anh nói gì với sếp của em???"


"Sao thế?"


"Anh ấy sẽ hiểu lầm mất!!"


"Giữa anh và em đều là sự thật, có gì là hiểu lầm chứ?"


"..."


Thật không còn lời nào để nói.


"Anh đã hỏi sếp của em rồi, em không làm vị trí lập trình là để tiện đi làm thêm đúng không?"


"Ừm, vị trí lập trình tuy lương cao nhưng phải tăng ca suốt, em làm thêm vài việc, mỗi tháng kiếm được còn nhiều hơn làm lập trình."


"Bắt đầu từ tháng sau, em quay lại vị trí lập trình đi, mấy việc làm thêm có thể nghỉ hết."


"Thôi ạ," Tôi khéo léo từ chối: "Lâu rồi không viết code, em quên hết rồi."


"Không sao, anh sẽ dạy lại cho em."


Anh cúi đầu chuyên chú bóc vỏ tôm, chấm gia vị rồi đặt vào bát tôi.


Giống hệt như trước đây.


Anh luôn cẩn thận bóc từng con tôm cho tôi.


Thật ra hồi đại học tôi không học giỏi môn lập trình cho lắm.


Nhưng có một bạn trai thiên tài dạy kèm miễn phí, có kém cũng không kém đi đâu được.


Tôi lí nhí nói: "Thật sự quên hết rồi."


Dương Cảnh Chi tiện tay viết vài dòng lên giấy, ngồi xuống bên cạnh tôi.


"Đây là một vài kiến thức cơ bản, anh sẽ giúp em ôn lại."


Khoảnh khắc này, dường như thật sự đã quay về quá khứ.


Chàng trai của tôi ngồi bên cạnh, dịu dàng giảng bài cho tôi.


Ăn cơm xong, tôi phải về nhà mình.


Tôi không để Dương Cảnh Chi đưa về.


Đang ngẩn ngơ trên tàu điện ngầm, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn WeChat của Từ Vãn Tinh.


"Tiểu Ngu, đừng làm Cảnh Chi tổn thương nữa, được không?"


Tôi: "Ý cậu là sao?"


"Những năm qua, thật ra anh ấy vẫn luôn muốn trả nợ cho cậu."


"Trả nợ gì?"


"Tiền chứ gì."


Từ Vãn Tinh gửi đến một bức ảnh chụp màn hình.


Dương Cảnh Chi nói trong nhóm chat ký túc xá đại học: "Trả hết rồi, nhẹ cả người."


Người khác: "Chúc mừng nhé~"


"Cuối cùng cũng trút được gánh nặng lớn như vậy."


"Sau này tinh thần sẽ được tự do rồi, haha."


Tôi đang ngơ ngác.


Một tin nhắn báo nợ được gửi đến.


"Khoản nợ đã được thanh toán toàn bộ, người thanh toán hộ: Dương Cảnh Chi."


16


Toàn bộ máu trong người tôi như đông cứng lại.


Bàn tay cầm điện thoại của tôi cứ run lên bần bật.


Nhớ lại mọi chuyện—


Dương Cảnh Chi tìm tôi đến phát điên.


Sau khi gặp lại, đề bạt tôi, tăng lương cho tôi.


Những lời đã nói, những việc đã làm.


Kể cả đêm qua.


Hóa ra, tất cả chỉ là để trả nợ!


Chỉ có vậy mà thôi!


Đúng vậy, lúc ở KTV, Từ Vãn Tinh đã nói anh ấy ghét tôi.


Có lẽ đó mới là lời thật lòng.


Dương Cảnh Chi không thích nợ nần ai.


Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là gánh nặng trong lòng anh, là một chủ nợ.


Khoảnh khắc này, nỗi buồn vô tận nhấn chìm tôi.


Tôi thậm chí không biết phải trách anh như thế nào.


Tám năm trước, chính tay tôi đã kéo anh vào một vị trí không tương xứng với mình.


Từ đó về sau, không thể nào sửa chữa được nữa.


Anh rất chính trực, không hề coi sự giúp đỡ của tôi là điều hiển nhiên.


Anh đã lịch sự ghi nhớ cho đến tận bây giờ.


Thà rằng anh quên đi còn hơn.


Trong lòng có một ngọn lửa vô danh, đầu ngón tay tôi run rẩy, gửi tin nhắn cho Dương Cảnh Chi.


"Ai cho phép anh tự ý trả nợ cho em?"


"Trả rồi không tốt sao? Sau này em sẽ không cần phải làm nhiều việc nữa."


"Em không cần."


"Ngu Minh, em đừng bướng bỉnh nữa, thực ra anh đã nên làm vậy từ lâu rồi, viện phí của ông nội trước đây, anh vẫn luôn muốn trả lại cho em."


Lời nói của anh lại một lần nữa làm tôi đau nhói.


"Số tiền này em sẽ tiết kiệm để trả lại cho anh, sau này ngoài chuyện công việc, chúng ta tốt nhất không nên liên lạc nữa."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo