Anh Mãi Mãi Yêu Ánh Trăng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bố mẹ mất từ rất sớm, chỉ có ông nội nuôi tôi khôn lớn.


Mùa đông năm ngoái, chân của ông bị cóng lạnh đến tàn tật, không thể làm việc nuôi gia đình được nữa.


Mọi gánh nặng đều đổ lên vai tôi.


Tôi cần tiền học phí, còn cả viện phí của ông.


Sau khi mất suất trợ cấp sinh viên nghèo, tôi như bị người ta đạp xuống vực sâu, bắt đầu nghi ngờ về sự công bằng.


Vạn lần không ngờ, ánh trăng lại chiếu rọi vào lúc này.


Khoảnh khắc em nói thích tôi, máu trong người tôi như sôi lên.


Nhưng khi em nói hôn một cái có thể cho tiền, tôi lại đông cứng.


Và hoàn toàn rơi vào hầm băng.


Em coi tôi là gì?


Là người có thể dùng tiền để ở bên sao?


Nhưng đôi mắt của Ngu Minh quá trong sáng, không hề có chút ý đùa giỡn nào.


Tôi đã không đồng ý với em.


Cho đến khi ông nội lâm bệnh nặng phải vào ICU, chi phí y tế khổng lồ đã hoàn toàn đánh gục tôi.


Ngu Minh xuất hiện, không chớp mắt, đã thanh toán hết số tiền đó.


Em lại cười hỏi tôi: "Ở bên em, được không nào."


Lần này, tôi đồng ý.


Không phải vì viện phí.


Mà là vì, em làm nũng với tôi, tôi gần như không thể nào chống cự.


Sau này tôi mới phát hiện, cuộc sống của Ngu Minh quá thuận lợi, thậm chí em không cảm thấy có tiền là một lợi thế.


Em giúp đỡ tôi, cũng không phải để thể hiện sự ưu việt của mình.


Thậm chí trong mắt em, tiền không phải là ưu thế, tiền chỉ là tiền.


Cho nên, em mới thuần khiết hơn bất kỳ ai.


Ngu Minh rất thích tôi, đi đâu cũng muốn nắm tay tôi.


Tay em nhỏ nhỏ, rất mềm, không có một vết chai nào.


Tôi rất sợ những vết chai trên tay mình sẽ làm đau em, nhưng Ngu Minh lại thích, còn ôm tay tôi cọ đi cọ lại.


Có lúc tôi cảm thấy mình như một hiệp sĩ.


Công chúa bảo tôi làm gì, tôi mới dám làm.


Công chúa không lên tiếng, tôi sẽ không dám tự tiện đến gần em.


Ngu Minh cũng rất chủ động, sự chủ động của em không bao giờ khiến người ta cảm thấy suồng sã, ngược lại còn toát lên vẻ nhiệt thành và thẳng thắn.


...


Nhưng dần dần, trong trường bắt đầu có những lời đồn đại.


Ngay cả thầy giáo vốn rất coi trọng tôi cũng ám chỉ tôi nên chú ý đến vấn đề đạo đức và tác phong.


Tôi thích Ngu Minh, nhưng tôi cũng không muốn trở thành loại người trong miệng họ.


Tôi đã từng nghĩ đến việc chia tay, nhưng tôi không nỡ.


Ai có thể nỡ rời xa Ngu Minh chứ? Không thể, em là người tốt nhất, là món quà của Thượng Đế.


Lời đồn ngày càng quá đáng, tôi đắm mình trong sách vở và công việc làm thêm, cố gắng không nghe chúng.


Nhưng có một ngày, bố của Ngu Minh tìm đến tôi.


Ông giấu Ngu Minh, bảo tôi rời xa em.


Ông nói tôi không xứng với gia đình họ.


Đương nhiên tôi không đồng ý, mặc dù sau đó bố em đã đe dọa tôi rất nhiều lần, chỉ cần Ngu Minh không từ bỏ, tôi sẽ không buông tay em.


Tôi phải liều mạng chứng minh, tôi có thể yêu Ngu Minh, có thể cho em một tương lai tốt đẹp.


Những thứ bạn gái người khác có, em cũng phải có.


Bạn cùng phòng tặng bạn gái một chiếc vòng tay, vậy thì Ngu Minh cũng phải có.


Tôi liều mạng đi giao đồ ăn, làm gia sư, cuối cùng cũng tiết kiệm được một ít tiền, mua cho Ngu Minh một chiếc.


Nhưng, xin lỗi em, người yêu dấu, anh không thể đến dự tiệc sinh nhật của em.


Nếu sự xuất hiện của anh sẽ khiến em bị chế giễu và bàn tán, vậy thì anh thà không xuất hiện.


...


Vấp váp đến năm tư đại học.


Như bị ma xui quỷ khiến, tôi lại đi xem nhẫn kim cương.


Đắt quá, ngay cả một góc tôi cũng không mua nổi.


Chỉ có thể để Ngu Minh đợi thêm một thời gian nữa.


Rất nhiều công ty đã gửi cho tôi lời mời làm việc với mức lương cao, nếu có người đầu tư, tôi cũng có thể khởi nghiệp.


Sau này từ từ, tôi sẽ mua được nhẫn kim cương.


Còn muốn mua nhà, mua váy cưới, mua tất cả những thứ em thích.


Ý tưởng của tôi được cấp trên công ty công nhận, tôi có khả năng được tăng lương trước thời hạn.


Khi tôi định báo tin vui này cho Ngu Minh, em lại đề nghị chia tay.


Em nói, em chán rồi.


Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc.


Tôi đang mong chờ điều gì?


Mong chờ ánh trăng sẽ thương xót con kiến hôi như tôi sao?


Không, tôi chỉ là một món đồ chơi mà thôi.


Tôi bỏ đi, tức giận nhốt mình trong phòng hai ngày.


Rồi tôi nhận ra, tôi không thể không có Ngu Minh.


Đồ chơi thì đồ chơi, tôi chỉ cần làm tốt hơn những món đồ chơi khác là được.


Tôi đi tìm Ngu Minh, rồi phát hiện ra.


Em đã biến mất.


Biến mất một cách triệt để...


Tôi từ bỏ công việc, chỉ dựa vào những lời đồn đại, lao vào những thành phố xa lạ để tìm kiếm tung tích của em.


Lòng vòng mãi, em luôn chạy quá nhanh, không để lại cho tôi dù chỉ một sợi tóc.


Nhưng tôi nghe nói, nhà em đã phá sản.


Tôi không có tiền, không thể giúp em trả nợ, cho nên em mới rời xa tôi sao?


Lần đầu tiên tôi căm ghét bản thân đến vậy.


Tiền tiết kiệm đã tiêu hết, tôi chỉ có thể quay về Bắc Kinh trước, ở nhờ nhà bạn, bắt đầu nghiên cứu hệ thống.


Cùng với việc mở rộng các mối quan hệ, mọi chuyện về gia đình họ Ngu dần hé lộ trước mắt tôi.


Tôi dần tỉnh táo, thông suốt một chuyện.


Phá sản, không phải chỉ là nói suông.


Tháp ngà của Ngu Minh đã sụp đổ.


Em rơi vào cõi trần xa lạ, bây giờ... có ổn không?


Em thấy đấy, tôi chính là mâu thuẫn như vậy.


Một mặt thì tức giận, mặt khác lại lo lắng cho em.


...


Vẫn không tìm được Ngu Minh.


Để trốn nợ, cả gia đình họ dường như đã đổi tên để sinh sống.


Tôi đã mua rất nhiều thứ Ngu Minh từng thích.


Kem dưỡng da tay em dùng, thơm ơi là thơm, tôi mua cả bộ.


Còn có túi xách, đồ dưỡng da, chỉ cần em quay về là có thể tiếp tục dùng.


Năm thứ tư Ngu Minh biến mất, cuối cùng tôi cũng gặp được em.


Tối hôm đó, tôi cố tình là người cuối cùng rời đi, đợi em tan làm, rồi mới đi theo sau em.


Thang máy đi từ tầng hai mươi xuống tầng một.


Chỉ vài phút ngắn ngủi, lại dài hơn cả hai mươi mấy năm qua của tôi.


Tại sao em lại giả vờ không quen tôi?


Tại sao em luôn muốn trốn chạy?


Không muốn gặp tôi đến vậy sao?


Bất chấp nguy cơ bị ghét bỏ, tôi đã gọi em lại.


Vành mũ được nâng lên, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt em.


Em đã gầy đi rất nhiều, trong mắt không còn thần thái của năm xưa.


Lúc em nói chuyện với Từ Vãn Tinh, tôi chỉ mải mê ngắm nhìn khuôn mặt em, suýt nữa thì quên cả thở.


Điều khiến tôi sốc nhất là, em lại làm rất nhiều công việc.


Giống hệt tôi năm đó.


Tay em đã nổi chai sần.


Tôi suýt nữa đã bật khóc.


Có trời mới biết, trước đây cuộc sống khó khăn đến thế tôi cũng chưa từng khóc, nhưng thấy tay Ngu Minh nổi chai sần tôi lại muốn khóc.


Ngu Minh nói, em đã có bạn trai.


Tôi không tin, cho đến khi gã đàn ông chẳng ra gì đó xuất hiện trước mắt tôi.


...Tôi muốn đánh hắn ta.


Tôi, một người từ trước đến nay vẫn được coi là chính trực.


Lần đầu tiên, tôi muốn làm một việc không mấy đạo đức cho bản thân.


Tôi phải cướp Ngu Minh trở về.


Bây giờ tôi không còn nghèo nữa, tôi có thể cho em một cuộc sống tốt hơn.


Những món nợ đó cũng không thành vấn đề.


Bây giờ tôi rất chắc chắn về tình cảm của mình, tôi thích Ngu Minh, thích sự thuần khiết trong quá khứ của em, cũng thích sự kiên cường hiện tại của em.


Ở một phương diện nào đó mà nói, hai chúng tôi rất giống nhau.


...


Năm mới đã đến.


Ngu Minh hỏi tôi, anh nghĩ trên thế giới này, thứ gì là ngoan cường nhất?


Tôi nói, là ánh trăng.


Em rất không hiểu, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Mà không biết rằng, tôi đang nhìn em.


Tôi đã từng cho rằng, ánh trăng đã rơi xuống.


Nhưng tôi đã thấy em ngã rồi lại đứng dậy, cuộc sống không thể đánh gục được em.


"Tại sao lại là ánh trăng chứ?" Em vẫn ngốc nghếch nhìn ra ngoài.


"Bởi vì dù ở trong tuyệt cảnh, ánh trăng vĩnh viễn không rơi rụng."


Tôi hôn lên trán em.


"Anh mãi mãi yêu ánh trăng."


(Hết)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo