Anh Mãi Mãi Yêu Ánh Trăng - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh trầm giọng nói: "Anh cứ ngỡ em coi anh là đồ chơi, bốn năm, em chơi chán rồi, cộng thêm biến cố gia đình, anh lại chẳng giúp được gì, nên em không cần anh nữa."


Sao anh lại có thể nghĩ như vậy?


Tôi mở miệng, còn chưa kịp trả lời.


Dương Cảnh Chi đã nói trước: "Cho dù là như vậy, cũng không sao cả."


Như thể sợ nghe thấy câu trả lời, anh đã vội lật bài ngửa.


"Ngu Minh, anh đã suy nghĩ kỹ rồi."


"Dù chỉ là một món đồ chơi, anh cũng muốn mãi mãi ở bên cạnh em."


21


Đôi mắt của Dương Cảnh Chi đen và long lanh, y như năm nào.


Tôi phải mất một lúc mới tiêu hóa được lời anh nói, rồi lên tiếng: "Anh hiểu lầm rồi."


"Ừm?"


"Đó là lời nói lúc tức giận, Dương Cảnh Chi, em chưa bao giờ coi anh là đồ chơi, em đã yêu anh một cách nghiêm túc."


"Tại sao lại nói lời tức giận?"


"Trước lễ tốt nghiệp, anh đã nói với bạn cùng phòng là không muốn cưới em."


Lần này đến lượt Dương Cảnh Chi sững sờ.


Anh hồi tưởng một lúc lâu, rồi dở khóc dở cười.


"Ý của anh lúc đó là, vừa mới tốt nghiệp, anh chưa có khả năng để kết hôn. Thật ra... anh đã bắt đầu xem nhẫn kim cương từ rất sớm rồi, chỉ là anh chắc chắn mình không mua nổi."


Hai chúng tôi đối chiếu lại từng chuyện một.


Phát hiện ra cả hai đều đã hiểu lầm đối phương một cách sai lầm.


Tại sao lại như vậy?


Nguyên nhân sâu xa, vẫn là do sự chênh lệch quá lớn về điều kiện thực tế.


Dương Cảnh Chi cho rằng, tôi chu cấp cho anh là để tìm niềm vui.


Còn tôi lại cho rằng, Dương Cảnh Chi chỉ vì áy náy trong lòng nên mới phải ở bên tôi.


Cả hai chúng tôi đều không tin đối phương yêu mình.


Quay trở lại hiện tại.


Dương Cảnh Chi hỏi: "Ngu Minh, tại sao em thà chấp nhận sự giúp đỡ của Tiêu Huy cũng không muốn nhận của anh?"


"Bởi vì em thích anh, không muốn phát triển thành mối quan hệ như vậy với anh—"


Tôi đột nhiên hiểu ra.


Dương Cảnh Chi gật đầu: "Đúng vậy, năm đó anh cũng có tâm trạng y hệt."


"Khoan đã, lúc em tỏ tình, anh cũng đã thích em rồi sao?"


"Đúng vậy, Ngu Minh, anh thích em, thực ra là trước cả em."


22


"Lần đầu tiên gặp mặt khi báo danh tân sinh viên, em nói em tên là Ngu Minh, anh đã ghi nhớ..."


Lời kể của Dương Cảnh Chi khiến tôi nhận ra lại bản thân ngốc nghếch của năm đó.


Anh đã rung động trước tôi.


Chỉ là tỏ tình chậm một bước.


Và cách thể hiện tình cảm của tôi, ngay từ đầu đã là sai lầm.


Tôi đã dùng thứ mà anh thiếu thốn nhất để dụ dỗ anh.


Khiến anh khó lòng mở miệng.


Thực ra anh đã nói rất nhiều lần, rằng anh thích tôi.


Chỉ là không ai tin.


Mọi người đều cho rằng, đó là lời nói dối, là lời nịnh nọt tôi.


Lâu dần, tôi cũng tin, ngay cả chính anh cũng gần như tin vào điều đó.


— Thích là thích Ngu Minh, hay là viện phí của ông nội?


Sau vô số lần bị chế nhạo, vô số lần nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi, chính Dương Cảnh Chi cũng không còn rõ nữa.


Anh mâu thuẫn và dằn vặt, ngày qua ngày tự hành hạ bản thân.


Ai cũng có thể giúp anh.


Chỉ riêng tôi là không được.


Bởi vì tiền bạc sẽ làm tình yêu biến vị.


Nếu Dương Cảnh Chi không quá kiêu hãnh, anh đã có thể yên ổn hưởng thụ bên cạnh tôi.


Nhưng anh đã không làm vậy.


Chính vì không làm vậy, anh mới là chàng trai mà tôi yêu.


Dương Cảnh Chi cầm một quả cam lên, bắt đầu từ từ cắt.


Tôi đột nhiên nhớ lại ngày gặp lại.


"Những lời anh nói lúc đó, là có ý gì?"


"Em có thể nói lời tức giận, anh thì không được sao? Anh cứ ngỡ em chơi chán rồi, đá anh đi, còn biến mất thẳng bốn năm, cứ như cố tình trốn tránh anh... Anh không thể tức giận sao?"


Hình như cũng có thể.


"Nhưng Từ Vãn Tinh nói anh ghét em."


"Xin lỗi, đây là lỗi của anh, đã không kịp thời phản bác cô ta."


Dương Cảnh Chi chậm rãi cắt xong lát cam cuối cùng.


Khẽ thở dài một tiếng.


"Dù sao thì, anh cứ ngỡ em thật sự... không cần anh nữa."


Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi.


Khiến cho căn phòng trở nên khô ráo và ấm áp.


Khoảnh khắc này, cuối cùng tôi cũng chắc chắn rằng, trong dòng sông thời gian, chàng trai này đã vượt qua muôn vàn khó khăn để đến bên tôi.


23


Nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, tôi và Dương Cảnh Chi đều quay về một chuyến.


Anh với tư cách là đại diện sinh viên tốt nghiệp xuất sắc sẽ lên sân khấu phát biểu.


Ngôi trường vẫn là ngôi trường năm đó, chỉ là những gương mặt non nớt đã thay đổi hết lớp này đến lớp khác.


Luôn có người trẻ tuổi.


Luôn có người vì lý tưởng mà tỏa sáng rực rỡ.


Thẻ tên sinh viên tốt nghiệp từ trong túi tôi rơi ra.


Một sinh viên năm tư nhặt lên giúp tôi, ngạc nhiên nói: "Chị ơi, chị chính là Ngu Minh à?"


"Em quen chị à?"


"Em đang thực tập ở công ty của anh Dương, chị là người nổi tiếng trong công ty bọn em đấy."


"Thật không?"


Tôi từng đến công ty của Dương Cảnh Chi một lần, chỉ ngồi ở quầy lễ tân đợi anh.


Lúc lễ tân ghi tên tôi cũng có phản ứng y hệt.


"Chị chính là Ngu Minh?"


Chỉ là cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết tại sao.


Cậu em nói: "Dự án đó của công ty, từng có một bộ thuật toán lõi cơ bản, nghe nói là do anh Dương viết lúc mới làm hệ thống này."


"Anh ấy đã để lại một dòng ghi chú."


"Nếu bạn gặp được Ngu Minh, xin hãy nói với cô ấy giúp tôi, rằng tôi yêu cô ấy."


"Những người tiếp nhận bộ thuật toán này, đều đã đọc được câu nói đó."


Tôi ngẩn người một lúc lâu, rồi nghe thấy cậu em vui vẻ nói: "Thật tốt quá, cuối cùng anh Dương cũng đã tìm được người mà anh ấy muốn tìm."


Sau buổi diễn thuyết, tôi và Dương Cảnh Chi đi dạo dọc theo con đường quen thuộc ngày xưa.


Chúng tôi đi đến cổng thư viện.


Dương Cảnh Chi nhìn cái cây lớn bên trái: "Năm đó em đã tỏ tình với anh ở đây."


"Ừm, em nhớ, lúc đó em thật dũng cảm."


Anh đăm chiêu nhìn, hồi ức dường như đã trôi về rất xa.


"Dương Cảnh Chi, thời đại học của anh có vui không?"


Anh đã phải bôn ba, bị gièm pha, cũng đã từng cô đơn.


Tôi nghĩ chắc là không vui đâu.


Nhưng Dương Cảnh Chi lại nói: "Rất vui."


"Bởi vì có em ở đó, đau khổ cũng biến thành niềm vui."


Anh quay người, như năm nào, cúi mắt nhìn tôi.


"Ngu Minh, bây giờ đến lượt anh nói."


"Năm thứ chín anh thích em sắp đến rồi, cho anh một cơ hội, được không?"


Tuyết lại bắt đầu rơi, mhững bông tuyết rơi trên đầu anh.


Tôi cong môi cười: "Năm mới, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."


Năm mới vui vẻ, chàng trai của tôi.


Năm mới vui vẻ, tuổi thanh xuân của tôi.


Dù có tiếc nuối, nhưng chúng ta, mãi mãi là phiên bản tốt đẹp nhất.


Ngoại truyện (Góc nhìn nam chính)


Lần đầu tiên gặp Ngu Minh là ở buổi báo danh tân sinh viên.


Em mặc một chiếc váy trắng tinh, đi qua hành lang ngập tràn ánh nắng.


Kể từ đó, mọi mộng tưởng và ảo ảnh của tôi đều có một hình hài cụ thể.


Tôi thích em, nhưng tôi biết, em và tôi không giống nhau.


Chúng tôi đến từ hai thế giới khác biệt.


Em là công chúa trên đỉnh tháp ngà, thẳng thắn và thuần khiết.


Đôi chân em chưa từng bước vào cõi trần, không nhiễm một hạt bụi.


Em là ánh trăng, là thứ tôi chỉ có thể ngước nhìn mà không thể có được.


Là nguồn gốc của mọi sự tự ti trong tôi.


Tôi làm sao dám mơ tưởng đến em.


Mơ tưởng một chút, cũng là tội chết.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo