Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Năm tôi vừa tốt nghiệp, anh trai đã tìm sẵn việc cho tôi.
Sau đó, anh ấy đẹp trai phóng khoáng ném ra một chiếc thẻ đen.
“Biết diễn không?”
Thấy thẻ đen rồi thì không biết cũng thành biết thôi!
Thế là tôi tự tin gật đầu.
Anh trai tôi chỉ tay sang công ty đối diện rồi nói: “Đi đi, theo dõi Tạ Thụ thật ch ặt ch ẽ cho anh.”
Tạ Thụ, người này thì tôi quen quá rồi.
Bởi vì anh ta và anh trai tôi đã ngứa mắt nhau từ hồi cấp hai.
Số lần hai người họ đ ánh nh au còn nhiều hơn cả số bữa cơm mà tôi ăn.
Là một đứa cuồng anh trai như tôi, tôi cũng đã vài lần chạm mặt với anh ta.
Lúc đó còn nhỏ, mỗi lần thấy vết thương trên mặt anh trai sau khi đ ánh nh au, tôi đều lén lút mắng Tạ Thụ là đồ xấu xa.
Sau này, Tạ Thụ tay trắng dựng nghiệp, làm ăn ngày càng lớn mạnh, rồi chuyển công ty đến ngay đối diện công ty của anh trai tôi.
Thế là… cuộc đối đầu của hai người họ đã được dời lên thương trường, công khai tr anh gi ành, ngấm ngầm đ ấu đ á.
Thế nhưng, thủ đoạn anh tôi không bằng người ta nên đã chịu không ít thiệt thòi.
Chuyện là, nghe nói vài ngày trước anh ấy vừa tỏ tình với người trong mộng.
Kết quả là người trong mộng lại nói rằng mình thích Tạ Thụ.
Vậy là xong, thù mới hận cũ gộp lại, chẳng trách anh trai tôi lại nghĩ ra cái chiêu b ẩn là để tôi đi làm gián điệp.
Sau đó anh tôi còn dặn dò với vẻ mặt đầy th âm ý: “Mỗi ngày em chỉ cần phụ trách báo cáo xem cho anh biết thằng cha kia mặc quần áo gì, ăn cái gì, gặp những ai, và đã đi những đâu.”
“Nhớ đấy, tuyệt đối đừng để nó phát hiện ra.”
Tôi ghi nhớ thật kỹ trong đầu.
Trước khi đi, anh ấy lại ngập ngừng, dường như là còn muốn dặn dò thêm điều gì đó.
Và rồi dưới ánh mắt nghi ngờ của tôi, anh ấy lại nói.
“Thôi bỏ đi, chắc nó cũng không dám làm gì em đâu.”
Gì cơ?
2
Cứ như vậy, tôi đã ứng tuyển thành công vào vị trí trợ lý riêng của Tạ Thụ.
Thực ra cũng khá trùng hợp, vốn dĩ công ty họ chỉ tuyển lễ tân, nhưng người phỏng vấn vừa nhìn thấy tôi thì đã tức khắc đứng bật dậy, hào hứng nắm lấy tay tôi rồi nói: “Vừa thấy cô là đã biết người có tố chất làm trợ lý rồi.”
Lương trợ lý cao hơn lễ tân nhiều lắm.
Vì vậy tôi không thể từ chối, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tổng giám đốc Tạ có dễ gần không ạ?”
Bởi vì quanh năm suốt tháng bị anh trai tôi réo tên bên tai…
Cho nên ấn tượng của tôi về Tạ Thụ là: tính tình nóng nảy, thủ đoạn cao tay, vô lễ, và keo kiệt.
Hoàn toàn không có một ưu điểm nào.
Chẳng biết có phải tôi đã nói sai điều gì không mà cả hiện trường đều bất giác trở nên yên lặng, ai nấy đều ngồi ngay ngắn nghiêm trang.
Người phỏng vấn đưa mắt nhìn về phía sau tôi một cách không rõ ràng.
“Tổng giám đốc Tạ ấy à, anh ấy là một người rất tốt, hòa đồng, dịu dàng, chu đáo, đúng chuẩn người đàn ông của gia đình, không rượu chè, không hút thuốc, không đi bar, quan trọng là còn không có những mối qu an h ệ khác giới linh tinh.”
Hả?
Thực ra cũng không cần phải chi tiết đến vậy đâu.
Người biết thì đang khen ngợi ông chủ, người không biết còn tưởng đang giới thiệu bạn trai cho tôi ấy chứ.
Chắc là tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Khi đối phương vừa dứt lời thì phía sau có tiếng bước chân đến gần.
“Trợ lý mới à?”
Tôi đột ngột quay đầu lại, suýt chút nữa thì đã đâm sầm vào người ta.
Tạ Thụ thấy vậy thì lùi lại một bước.
So với thời niên thiếu, bờ vai của anh đã rộng hơn một chút, chân dài hơn một chút, mặc vest đi giày da, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã và quý phái.
Anh không còn là cậu thiếu niên Tạ Thụ phải dốc hết tiền tiêu vặt mới có thể mua cho tôi một ly trà sữa nữa.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là gương mặt vẫn đẹp trai một cách phô trương như vậy.
Sau đó, tôi tự nhủ mình đừng c ăng th ẳng.
Mấy năm nay tôi đều ở nước ngoài, anh trai nói tôi đã khác xưa rất nhiều, Tạ Thụ lại không thân với tôi nên chắc chắn anh sẽ không nhận ra tôi đâu.
“Tên gì?”
Quả nhiên anh không nhớ tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Trần Diệc Hạ.”
Người đàn ông kia chỉ khẽ gật đầu với vẻ mặt lãnh đạm, sau đó nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay.
“Tôi đang định đi gặp khách hàng, cô có đi cùng không?”
Người này nói năng khách sáo thật.
Cứ như thể đang hỏi có muốn đi ăn tối cùng không vậy.
Tạ Thụ chỉ dẫn theo một mình tôi đi.
Anh nói rằng trợ lý đặc biệt dạo này đang nghỉ phép, vừa hay tuyển tôi vào để lấp chỗ trống.
Câu nói này đã ngay lập tức xóa tan đi sự nghi ngờ trong lòng tôi.
“Biết lái xe không?”
Tôi lí nhí đáp rằng mình vừa mới lấy bằng.
Nửa câu sau… đó là tuần đầu tiên sau khi lấy bằng, tôi đã phá hỏng ba chiếc xe của anh trai tôi.
Tạ Thụ nghe xong thì không nói gì, rồi tự mở cửa ghế lái và ngồi vào.
Trước khi đến đây, tôi đã đặc biệt xem qua một vài quy tắc nơi công sở.
Ông chủ lái xe thì không nên ngồi ở hàng ghế sau.
Khi tôi vừa mở cửa ghế phụ ra thì tôi đã thấy trên ghế có đặt một bó hoa trông vẫn còn rất tươi.
Tạ Thụ thắt chặt dây an toàn rồi nói: “Khách hàng tặng, cô muốn không?”
Trông cũng đẹp thật.
Là hoa hồng trắng mà tôi thích.
Khi tôi vừa cầm lên thì bỗng nhiên có một sợi dây chuyền rơi xuống.
Là kiểu của nữ.
Ngay lập tức tôi cảm thấy bó hoa này có chút phỏng tay.
“Tôi… hay là thôi đi ạ.”
Khi tôi đang định đặt bó hoa về lại chỗ cũ thì người đàn ông kia bỗng mím môi rồi nói: “Là khách hàng nam tặng.”
......
Vậy thì tôi càng không dám nhận.
Tạ Thụ thấy vậy thì lộ vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Sau đó anh tự nói với mình bằng một giọng rất nhỏ: “Đúng là một ý tưởng tồi.”
Tôi nghe không được rõ lắm nên cũng không dám hỏi thêm.
Xe của Tạ Thụ rất sạch sẽ, tôi không có ý nói xe của anh trai tôi bẩn.
Chủ yếu là vì anh trai tôi rất chú trọng hình tượng, thời gian anh ấy dành cho việc chăm sóc ngoại hình mỗi ngày còn nhiều hơn cả việc quản lý công ty, đến mức nước hoa như thể là được ướp vào người anh ấy vậy.
“Tại sao lại nghĩ đến việc đến đây làm?” Người ngồi ở ghế lái đột nhiên lên tiếng.
Đến rồi, đến rồi.
Sau đó tôi đọc lại lời thoại mà anh trai đã dặn.
“Đãi ngộ tốt, lãnh đạo tốt.” Cuối cùng tôi còn thêm một câu: “Ông chủ tốt.”
Tạ Thụ nghe xong thì cũng không có phản ứng gì, chỉ thấy hàng mi anh khẽ rung lên vài cái.
Sau đó, tôi nghĩ bụng, ngày đầu tiên đi làm phải để lại ấn tượng tốt cho ông chủ.
Vì vậy, khen ngợi chính là cách tốt nhất để kéo gần quan hệ.
“Tổng giám đốc Tạ, anh còn trẻ như vậy, sự nghiệp lại thành công thế này, chắc là không có phiền não gì nữa đâu nhỉ.”
Người đàn ông kia một tay nắm vô lăng.
“Trước đây thì không có, bây giờ thì hình như có rồi.”
“Là sao ạ?”
Phía trước là đèn đỏ, Tạ Thụ khẽ đạp phanh, ngón tay anh gõ gõ lên vô lăng một cách vô thức, rồi cười cười nhưng lại không nói gì.
Ánh mắt tôi từ gương mặt anh dịch chuyển xuống mu bàn tay.
Ở đó vẫn còn một vết sẹo để lại từ nhiều năm trước.
Nói ra thì, anh còn được xem là ân nhân cứu mạng của tôi nữa đấy.