Anh Nói Đừng Khóc - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3


Hồi tôi vừa lên lớp mười, khi đó tôi còn chưa quen trường.


Lúc chạy vặt cho giáo viên đi đưa đồ cho thầy giám thị, tôi đã đi nhầm đường, rồi vô tình đi ngang qua một đám học sinh đang hút thuốc.


Trường đó quản rất nghiêm, nếu bị bắt được thì gọi phụ huynh chỉ là hình phạt nhẹ nhất.


Trong đó có một người đã chặn tôi lại và lớn tiếng cảnh cáo: “Dám nói chuyện này ra ngoài thì mày chết chắc.”


Tôi vốn không muốn lo chuyện bao đồng nên chỉ gật đầu qua loa rồi  nhanh chóng rời đi.


Kết quả là ngày hôm sau, đám người đó không biết bị ai tố cáo với giáo viên.


Chuyện  bị làm rùm beng lên.


Thế là sau giờ học, tôi đã bị bọn họ vây chặn.


Anh trai tôi vừa ra khỏi cổng trường đã biến mất không thấy tăm hơi.


Vì vậy chuyện tìm anh ấy là vô vọng rồi.


Vai tôi bị đẩy một cái.


“Chắc chắn là mày đã mách lẻo, hại lão tử bị mẹ tao tát ngay tại chỗ!”


“Đứng yên, để bọn tao mỗi đứa tát một cái, rồi sẽ tha cho mày.”


Tôi nói không phải tôi.


Nhưng bọn họ không tin.


Ở ngã tư phía trước có một bóng dáng quen thuộc đi qua.


Tôi cũng không quan tâm nhiều nữa mà  kêu lên: “Anh ơi! Cứu em!”


Tạ Thụ mặc bộ đồng phục sạch sẽ, tay anh lúc đó còn đang cầm một cuốn sách.


Ai mà ngờ được một học sinh giỏi trông hiền lành, thanh tú như vậy, lúc đánh nhau với anh trai tôi lại không hề thua kém chút nào.


Thế nên anh trai tôi mới hay gọi anh ta là chó điên.


Kẻ cầm đầu tỏ vẻ khinh thường trước tiếng kêu cứu của tôi.


“Tạ Thụ có em gái hay không, chẳng lẽ tao còn không rõ à?”


“Mày có phải là gặp ai cũng gọi là anh không thế? Phì, đúng là không biết xấu hổ.”


Thấy tôi không yên phận, bọn họ  túm lấy tóc tôi để ngăn không cho tôi chạy trốn.


“Còn chờ gì nữa? Lên đi!”


Ngay giây tiếp theo, cơn đau nhói trên da đầu tôi bỗng nhiên biến mất.


Trong tầm mắt tôi lúc này là một mảng đồng phục đen trắng.


Tạ Thụ đã tóm lấy cổ tay của tên kia, trông có vẻ không dùng nhiều sức, nhưng lại đau đến mức tên đó phải giãy giụa cầu xin tha thứ.


“Xin lỗi cô ấy.”


Một đám người nhìn nhau.


“Dựa vào cái gì?”


“Nó hại tao bị đình chỉ học, đánh nó đã là nhẹ rồi!”


“Đang nói nhảm cái gì vậy!”


Tạ Thụ đột nhiên ôm tôi vào lòng rồi đưa tay ra đỡ lấy một vật đang bay tới.


Không biết là ai đã ném một mảnh vỡ thủy tinh tới.


Cạnh sắc của nó đã đâm thẳng vào mu bàn tay anh.


Nếu như anh không đỡ thì mặt tôi chắc chắn đã xong đời.


Hôm đó, lúc anh trai tôi nhận được điện thoại rồi chạy đến thì Tạ Thụ đã đi rồi.


Sau đó, anh đã từ chối lời cảm ơn của tôi.


Với vẻ mặt bình thản, anh cởi áo khoác đồng phục ra, rồi quấn quanh tay để cầm máu.


Sau đó anh còn không quên nhắc nhở tôi: “Sau này tan học thì đợi anh trai em đi cùng.”


Tôi ngoan ngoãn nói lời cảm ơn với anh.


Chàng thiếu niên đi được vài bước thì chợt dừng lại, rồi sau đó  quay đầu sang.


“Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì đổi cách xưng hô với tôi đi.”


Tôi lập tức cảm thấy lúng túng.


Không lẽ là lúc tôi hùa theo anh trai mắng anh là đồ xấu xa đã bị anh nghe thấy rồi à?


4


Thật trùng hợp, anh trai tôi cũng ở đây.


Và còn đang ngồi với tư thế vô cùng ngông cuồng.


Ngay khi kẻ tử thù xuất hiện, hai người họ đã có một màn giao đấu bằng mắt không lời.


Tôi dường như đã nhìn thấy sát khí.


Anh trai tôi  liếc nhanh qua tôi một cái, và tôi cũng  lén lút ra hiệu OK.


Chỗ trống duy nhất chỉ còn lại vị trí ở giữa Tạ Thụ và anh trai tôi.


Vì vậy tôi ngồi xuống với một dự cảm không lành.


Có người cười nói một câu: “Vị trợ lý mới này của Tổng giám đốc Tạ trông thật giống Tổng giám đốc Trần.”


Sau đó, tôi và anh trai cùng lúc căng thẳng ngồi thẳng lưng, động tác y hệt nhau.


Khi đang nghĩ xem nên dùng cớ gì để lấp liếm qua chuyện.


“Có lẽ những người ưa nhìn đều có nét tương đồng thì phải.”


Hai chúng tôi  kinh ngạc nhìn về phía Tạ Thụ vừa lên tiếng.


Người đàn ông kia chậm rãi chớp mắt, rồi từ từ bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng vậy.”


Sau đó, nhân viên phục vụ đến rót rượu cho anh trai tôi.


Tôi theo phản xạ  đưa tay ra chặn lại: “Anh ấy dị ứng cồn.”


Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.


Ánh mắt của mọi người quay qua quay lại giữa tôi và anh trai tôi.


Nhưng may là đầu óc tôi từ nhỏ đã linh hoạt, nên tôi  dời chiếc ly sang một bên rồi nói: “Phải không Tổng giám đốc Tạ, tôi nhớ là anh không uống được rượu mà.”


Pha bẻ lái này đúng là gắt thật.


Tạ Thụ đang giơ tách trà lên bỗng khựng lại.


“Vậy thì trí nhớ của cô tốt thật đấy.”


Chắc là không ai nghi ngờ đâu nhỉ?


Tôi may mắn thầm nghĩ.


Khi tôi đang định cầm ly nước bên cạnh lên uống thì lại bị một bàn tay giữ lại.


“Cô cũng dị ứng cồn.”


Thôi xong, lần này thì còn yên tĩnh hơn nữa.


Tạ Thụ làm như không có chuyện gì xảy ra, sau đó  thản nhiên đổi cho tôi một ly nước lọc.


Lúc này anh trai tôi có chút ngồi không yên rồi.


Anh ấy cứ cúi đầu nhắn tin  tục.


“Thằng nhóc đó sao lại biết được?”


“Không phải hôm nay em mới đến làm sao?”


“Chẳng lẽ chúng ta bị lộ rồi?”


“Không thể nào, hai anh em mình diễn tốt thế cơ mà.”


Điện thoại đặt trên bàn cứ điên cuồng hiện lên thông báo tin nhắn.


Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.


Tạ Thụ khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại thản nhiên tiếp tục nói chuyện với vị khách bên cạnh.


May quá anh bị cận thị.


Tôi nghĩ lại, hình như là lúc phỏng vấn, khi được hỏi có thể đi xã giao không thì tôi đã nói là mình bị dị ứng cồn.


5


Khó khăn lắm mới lê lết được đến lúc kết thúc.


Sau đó, tôi theo phản xạ  đi theo anh trai tôi.


Ống tay áo bỗng bị người ta nhẹ nhàng kéo lại.


“Đi nhầm rồi.”


Tạ Thụ xách áo khoác trên tay, lúc nãy vì thấy nóng nên đã cởi hai cúc áo sơ mi ở cổ.


Anh không hút thuốc cũng không uống rượu, cho nên trên người không có mùi khó chịu.


Anh trai tôi  đi lướt qua một cách vô cùng “vô tình”, sau đó  kề sát tai tôi ra hiệu gọi điện thoại.


Tôi lập tức hiểu ý.


Chìa khóa xe được nhét vào lòng bàn tay tôi.


“Cô lái đi.”


Tạ Thụ mím môi rồi nói: “Tôi buồn ngủ.”


Không còn cách nào khác, tôi đành phải cắn răng ngồi lên ghế lái.


May là trên đường không có nhiều xe, Tạ Thụ vừa ngồi lên ghế phụ đã quay đầu sang một bên rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.


Sau đó, anh trai tôi  nóng lòng gọi điện đến.


Trước khi nghe máy, tôi đã cẩn thận gọi người bên cạnh mấy tiếng.


Không có động tĩnh.


Tốt lắm.


Tôi  bật loa ngoài.


“Thằng nhóc đó ở bên cạnh em à?”


“Anh ấy ngủ rồi.”


Anh trai tôi lập tức hạ giọng, rồi lén lút như ăn trộm mà nói: “Thế này, em lái xe ra ngoại ô đi, anh bây giờ lập tức dẫn người qua, tối nay xử lý luôn Tạ Thụ! Rồi nuốt trọn tài sản của nó!”


Ôi cái ông anh ngây thơ của tôi.


“Sao anh không nói bây giờ em nên lột sạch quần áo của anh ta rồi vứt thẳng ra vệ đường, sức sát thương này còn lớn hơn của anh nhiều.”


Anh trai tôi nghe xong thì  tin thật.


“Ý hay!”


Hay cái con khỉ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo