Anh Nói Đừng Khóc - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Người đàn ông kia uống một ngụm nước rồi siết chặt chiếc ly.


“Cứ lấy cay nhiều đi.”


Khi ăn được một nửa, WeChat của tôi hiện lên thông báo đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn.


Là vị trợ lý đặc biệt đang trong kỳ nghỉ.


Sau đó anh ấy nói qua cho tôi một vài điều cần chú ý.


“Tổng giám đốc Tạ ghét làm việc, cho nên có thể đến công ty muộn thì cứ cố gắng đến muộn.”


“Tổng giám đốc Tạ không thích uống cà phê, anh ấy chê đắng, thích uống trà sữa trân châu, còn phải là tám phần đường.”


“Tổng giám đốc Tạ có chứng trì hoãn nhẹ, thích kéo đến nửa đêm thì mới xử lý công việc, thức khuya là chuyện thường tình, có khi còn thức trắng đêm, cho nên cố gắng đừng nhắn tin cho anh ấy vào buổi sáng, anh ấy có chứng cáu kỉnh khi ngủ dậy.”


“Còn nữa, anh ấy kén ăn lắm! Hành, gừng, tỏi, cần tây, giá đỗ, cà rốt, vân vân, đều không ăn.”


“Đúng rồi, dạ dày anh ấy không tốt, tuyệt đối không được ăn quá cay.”


Tôi im lặng.


Sau đó, tôi còn phải xác nhận đi xác nhận lại vị tổng giám đốc Tạ trong miệng anh ta có phải là Tạ Thụ không?


Khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương.


Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ăn lẩu với nước dùng cay xè đối diện, suốt quá trình mặt không biến sắc, ngay cả mồ hôi cũng không chảy một giọt.


Vì không thân nên tôi cũng không tiện hỏi thẳng.


Không ăn được cay mà vẫn ăn, anh đang muốn tự sát đấy à?


Thật là không lịch sự gì cả.


Biết đâu hôm nay người ta chỉ là muốn ăn thì sao.


Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé nên cũng không có quyền quản ông chủ.


8


Buổi chiều, Tạ Thụ nói phải đi gặp khách hàng rồi bảo tôi không cần đi theo.


Lúc đi, bước chân anh có vẻ vội vã, sắc mặt cũng không được tốt lắm.


Tôi vừa mới chìm đắm trong khoảng thời gian tự do không có cấp trên quản thúc.


Không lâu sau, anh trai tôi gửi đến một tấm ảnh đang ở trong bệnh viện.


“Em gái à, anh trai em bị thương rồi.”


Anh trai tôi là người thích làm quá lên, cho nên lúc đầu tôi cũng không hoảng lắm mà chỉ phối hợp hỏi anh ấy làm sao.


Sau đó anh ấy gửi đến bức ảnh cánh tay mình đang được khâu.


“Suýt chút nữa là cần em đến truyền máu rồi đấy.”


Thôi xong!


Trên đường đến bệnh viện, tôi đã nhắn tin cho Tạ Thụ trên điện thoại.


Có lẽ anh đang bận nên không trả lời.


Khi đến nơi thì tôi mới nhớ ra chưa hỏi anh trai tôi ở phòng bệnh nào.


Khi đang định gọi điện hỏi thì tôi đã thấy một người quen thuộc ngồi trên chiếc ghế không xa.


Sắc mặt Tạ Thụ không tốt, anh nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào ghế, một tay thì đang ôm lấy dạ dày.


Một mình đang truyền nước.


Tôi có chút áy náy.


Dù sao thì, buổi trưa nếu không phải tôi nói ăn lẩu…


Cảm giác tội lỗi đã khiến tôi quên mất mục đích đến bệnh viện.


“Tổng giám đốc Tạ, anh vẫn ổn chứ?”


Người đàn ông kia lập tức mở mắt, trong ánh mắt của anh còn lóe lên một tia hoảng loạn.


Sau đó anh lúng túng giải thích: “Tôi rất ổn.”


“Chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây ngồi chơi thôi.”


Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của anh, rồi không nói nên lời.


Tâm trạng của tôi đang cảm thấy vô cùng phức tạp.


Anh đang coi tôi là kẻ ngốc sao?


Thôi bỏ đi.


Đàn ông ai cũng mạnh miệng.


Giống như anh trai tôi vậy.


Hồi đó bị con chó của bạn gái cắn một phát, vết thương cũng khá to.


Thế mà mặt của anh ấy vẫn bình thản như không, rồi còn phẩy tay nói:


“Vết thương nhỏ thôi mà, bị cắn thêm chục phát nữa thì anh đây cũng chịu được.”


Kết quả lúc đi tiêm ngừa dại thì lại cứ ôm tay tôi vừa khóc vừa than:


“Con chó đó thật độc ác!”


“Biết bao chỗ không cắn, lại nhè ngay mông mà cắn!”


“Cả đời này anh cũng không tha thứ cho nó đâu!”


Hiểu mà, tôi hiểu.


Cho nên tôi cũng không vạch trần Tạ Thụ.


Tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi y tá về những điều cần lưu ý khi bị đau dạ dày, rồi chuẩn bị nước ấm và cháo kê cho anh.


Lúc ấy anh đã ngủ thiếp đi.


Ghế trong bệnh viện cứng ngắc nên anh cứ phải xoay người  tục để đổi tư thế.


Tôi nhìn không đành lòng nên  để anh tựa vào vai mình.


Lông mày vốn nhíu chặt của anh dần dần giãn ra, và nét mặt trông cũng nhẹ nhõm hơn.


Chỉ tiếc là bầu không khí yên tĩnh này đã bị anh trai tôi phá tan bằng một tiếng quát.


Tay phải của anh ấy đang quấn đầy băng nên chỉ còn tay trái chỉ vào tôi và cả người còn đang run lên không ngừng vì giận.


Sau đó anh ấy  tục hét lên mấy tiếng “Em... em... em...”.


Tạ Thụ bị tiếng ồn làm thức giấc, vẻ mặt anh lúc này tràn đầy khó chịu.


Anh  trừng mắt nhìn anh trai tôi với ánh mắt sắc lạnh.


Dù vậy tôi vẫn không quên vai trò làm nội gián.


Vì vậy, tôi lập tức ngăn không cho anh trai nói điều gì bất lợi:


“Ái chà, Tổng giám đốc Trần, trùng hợp quá ha.”


“Thật là có duyên ghê, lại gặp nhau ở bệnh viện nữa. Gần đây phát tài ở đâu vậy?”


Anh tôi không buồn để ý mà chỉ nghiến răng nhìn chằm chằm người đứng sau lưng tôi.


“Đúng là trùng hợp thật.”


Không oan gia thì cũng là kẻ thù truyền kiếp. Tôi đã ngửi thấy mùi thuốc súng lan ra trong không khí rồi.


Sau đó, Tạ Thụ ngồi thẳng dậy, rồi lên tiếng với giọng nói chậm rãi mà cũng đầy ẩn ý:


“Tổng giám đốc Trần nên chú ý sức khỏe hơn. Dù gì cũng hai mươi lăm tuổi rồi, đừng để người nhà lo lắng nữa.”


Tôi thấy câu này chẳng có gì sai nên còn gật đầu đồng tình.


Không ngờ anh tôi lập tức mất kiểm soát.


“Tạ Thụ, anh thôi cái trò giả bộ đi!”


“Anh đang mỉa mai ai đó sức khỏe yếu vậy hả?”


“Tôi không chịu nổi cái bộ mặt đạo đức giả của anh đâu!”


Tạ Thụ chỉ hơi nhướng mày, và giọng điệu của anh vẫn bình thản:


“Anh hiểu nhầm rồi, tôi không có ý đó.”


“Trợ lý Trần, cô nói xem?”


Tôi cũng nghĩ vậy.


Tạ Thụ vốn là người có vẻ ngoài rất thành thật, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu nhã nhặn.


Rõ ràng là anh đang lo lắng cho anh tôi mà.


Khi tôi định gật đầu thì anh trai đã lườm tôi như muốn thiêu đốt.


Ánh mắt ấy như thể đang nói rằng: "Em dám bênh anh ta thử xem!"


Tôi không dám.


Nhưng vẫn nhỏ giọng thì thầm:


“Tổng giám đốc Trần, em nghĩ chắc anh hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc Tạ thực ra rất tốt.”


Tạ Thụ hơi khựng lại một chút.


Anh tôi hậm hực bỏ đi, sau đó  nhắn tin chất vấn:


“Khai thật đi, em phản bội phe ta rồi đúng không?”


“Trần Diệc Hạ, em phải tỉnh táo lên! Đừng bị anh ta mê hoặc bằng mấy lời ngọt như mía lùi đó!”


Tôi cảm thấy anh tôi đang có thành kiến với người ta quá lớn.


Người ta rất tốt mà.


Lịch thiệp, nhẹ nhàng, và lại còn điềm đạm.


“Anh à, anh đừng nhìn nhận anh ấy một cách phiến diện vậy chứ.”


“Tạ Thụ không tệ như anh nghĩ đâu.”


Anh tôi nghe xong lập tức nổi đóa.


Còn hỏi tôi một câu cực kỳ trẻ con:


“Nếu anh và Tạ Thụ cùng rơi xuống sông thì em sẽ cứu ai?”


Tôi không đi theo lối cũ.


“Câu hỏi này sai rồi, vì em đâu biết bơi. Phải là: Nếu em rơi xuống sông, thì anh và tổng giám đốc Tạ, ai sẽ nhảy xuống cứu em trước?”


Anh tôi lập tức trả lời không cần nghĩ:


“Tất nhiên là anh rồi! Anh ra đừng có mơ!”


10


Tạ Thụ cần nghỉ ngơi vài ngày ở nhà để tĩnh dưỡng.


Vì vậy, công việc của tôi là mang giấy tờ từ công ty đến nhà anh.


Trái với hình tượng tổng tài lạnh lùng mà tôi tưởng tượng, nhà của Tạ Thụ lại được bài trí vô cùng ấm áp.


Là kiểu không gian vừa đặt chân vào đã khiến người ta chẳng muốn rời đi.


Tôi  lén ghi nhớ lại để sau này trang trí căn hộ mới của mình theo phong cách đó.


Điều bất ngờ hơn cả là... anh còn có nuôi một con chó giống Beagle.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo