Anh Nói Đừng Khóc - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Có lẽ do giọng tôi hơi lớn nên đã làm ồn đến Tạ Thụ, anh khẽ cựa mình, rồi lại dựa đầu vào cửa sổ xe, bàn tay lặng lẽ che trước người.


Sau đó anh trai tôi lại nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ khác.


“Hồi đó Ninh Ninh từ chối anh còn nói cơ bụng của Tạ Thụ đẹp hơn và săn chắc hơn của anh, em gái, em xem giúp anh với.”


Đúng là chỉ có anh ấy mới nghĩ ra được mấy chuyện này.


Tôi  mắng anh ấy bị bệnh.


Vừa nói xong, người ở ghế phụ lại động đậy.


Anh đã bỏ bàn tay đang đặt trên đùi ra.


Anh trai tôi đành phải hạ thấp yêu cầu: “Thế này đi, em chụp vài tấm ảnh xấu của nó dể anh lấy làm bằng chứng.”


Tôi do dự: “Như vậy không tốt lắm đâu.”


Anh trai tôi  nổi giận.


“Em tưởng thằng nhóc đó không có à! Nếu không phải năm đó nó…”


Anh ấy vội vàng im bặt, rồi rất ấm ức mà nuốt lại những lời phía sau.


Tôi gặng hỏi phía sau làm sao.


“Không có gì, em nhanh lên đi, làm tốt anh gửi bao lì xì cho.”


Con người trước đồng tiền luôn phải mất đi thứ gì đó, ví dụ như tôi là bị mất đi chính nghĩa.


Sau khi tôi đỗ xe xong thì còn cẩn thận quan sát xung quanh.


Trông hành động cứ lén lén lút lút.


Tạ Thụ ngủ rất yên tĩnh và không hề động đậy một chút nào.


Tôi không dám bật đèn nên chỉ có thể dựa vào ánh đèn đường mà chụp.


Sau đó, tôi  tục chụp đến mấy chục tấm.


Anh trai tôi vẫn không hài lòng, còn nói có phải tôi cố tình không.


“Em nói xem cái mặt này xấu ở chỗ nào!”


“Thành thật khai báo, có phải em đã bị mua chuộc rồi không? Cố tình gửi ảnh đẹp của nó để chọc tức anh đấy hả!”


Anh ấy hình như vẫn chưa nhận ra một sự thật.


Tôi cũng không nỡ nói mà chỉ dám nói một cách uyển chuyển: “Anh ấy không ăn ảnh.”


“Anh cần phải nghe câu này sao!”


Anh trai tôi vỡ phòng rồi.


6


Tốt lắm, tôi cũng vỡ phòng rồi.


Khi đối mặt với cảnh sát giao thông, tôi vẫn cứ lặp đi lặp lại câu đó: “Tôi thật sự chỉ giúp anh ấy nhặt điện thoại thôi.”


Cảnh sát giao thông nghe xong thì nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi lại quay sang nhìn người đương sự còn lại.


Tạ Thụ  đưa tay day day trán, không biết có phải vì bị đánh thức hay không mà vẻ mặt anh trông có chút bực bội.


Anh nói với giọng điệu rất không vui: “Ừm, tôi làm chứng, chúng tôi không làm gì cả.”


Chuyện là vừa nãy, tôi nghĩ bụng Tạ Thụ mà ngủ thế này thì dễ bị cảm lạnh lắm.


Với tâm thế quan tâm đến ông chủ, tôi  vớ lấy chiếc áo khoác bên cạnh để đắp cho anh.


Kết quả là, điện thoại của anh bị rơi xuống.


Ngay dưới chân người đàn ông.


Thế là tôi đành phải cởi dây an toàn, một chân quỳ trên ghế, rồi cúi người xuống nhặt.


Giữa chừng, trọng tâm bị đổ về phía trước, nên tay tôi đã vô tình đặt lên đầu gối của anh.


Và cũng thật là trùng hợp, cảnh sát giao thông đã gõ vào cửa sổ xe.


Với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Hai người đang làm gì vậy?”


Cái hiểu lầm này đúng là quá sâu sắc rồi.


Sau đó cảnh sát giao thông vẫn còn đang nói: “Nhặt một chiếc điện thoại mà đến mức vừa cởi quần áo vừa sờ đùi sao?”


“Động tĩnh lớn như vậy mà vị tiên sinh này vẫn không tỉnh, chúng tôi nghiêm trọng nghi ngờ anh ta đã sử dụng loại thuốc gì đó.”


Gì cơ?


Tôi nhất thời bị á khẩu không nói nên lời.


Tạ Thụ nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.


“Tôi đang giả vờ ngủ.”


Hửm?


Anh bảo tôi đợi trong xe, còn mình thì ra ngoài nói chuyện rõ ràng với cảnh sát giao thông.


Tôi có chút đứng ngồi không yên nên  vội vàng nhắn tin cho anh trai.


“Anh ơi, chúng ta hình như bị lộ rồi.”


“Cảm giác như anh ta đang muốn gài chúng ta.”


“Hay là em rút lui đi.”


Đối phương đang offline.


“Trần Diệc Hạ.” Tạ Thụ giải quyết rất nhanh.


Sau đó, anh thản nhiên liếc qua điện thoại của tôi rồi nói: “Vừa nãy là tôi cố tình nói vậy.”


“Thật ra đồng hồ sinh học của tôi cứ đúng tám giờ là buồn ngủ.”


“Cô…, có thể hiểu không?”


Là một trợ lý quả thực nên biết những thói quen này của ông chủ.


Vì vậy tôi  vội vàng gật đầu ghi nhớ.


Người đàn ông kia thấy vậy thì  thở phào một hơi một cách rõ rệt.


7


Ngày đầu tiên đi làm chính thức, tôi đã cố tình đến sớm.


Không ngờ Tạ Thụ còn đến sớm hơn.


Hai chúng tôi gặp nhau ở cửa thang máy.


Tôi gọi “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Tạ”, rồi định đi về phía thang máy dành cho nhân viên.


“Trần Diệc Hạ.”


Tạ Thụ đang đứng trước thang máy dành riêng cho tổng giám đốc và đột nhiên gọi tôi lại.


Với vẻ mặt công tư phân minh: “Cô là trợ lý của tôi, trong giờ làm việc tốt nhất nên ở cùng tôi mọi lúc mọi nơi, bao gồm cả việc đi thang máy.”


Tôi thấy anh nói cũng có lý.


Nên lại vội vàng quay lại đứng bên cạnh anh.


“Vâng ạ, tổng giám đốc Tạ.”


Người đàn ông kia không để lộ dấu vết khẽ cong môi lên.


Chưa từng đi làm, tôi còn đang phân vân không biết nên làm những gì thì chị gái tốt bụng ở phòng nhân sự đã đẩy cho tôi tài khoản WeChat của vị trợ lý đặc biệt trước đó, rồi bảo tôi có gì không hiểu thì có thể hỏi anh ấy.


Tôi lập tức thêm bạn, nhưng có lẽ đối phương đang bận, nên cả một buổi sáng trôi qua mà vẫn chưa được chấp nhận.


Sau khi ngồi không vài tiếng đồng hồ, tôi chủ động đi tới gõ cửa văn phòng của Tạ Thụ.


“Vào đi.”


Trên bàn là một chồng tài liệu lớn, người đàn ông kia ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.


“Có chuyện gì?”


Tiểu thuyết không lừa người, đàn ông lúc làm việc nghiêm túc đúng là đẹp trai thật.


Tôi chợt nhớ lại hình như lý do ban đầu anh trai tôi ngứa mắt Tạ Thụ, là vì anh đã cướp mất danh hiệu hot boy của trường.


Ông anh này của tôi trước giờ vẫn luôn rất tự tin vào nhan sắc của mình, huống hồ lúc đó anh ấy còn đang trong thời kỳ nổi loạn.


Hồi đó về nhà, câu anh ấy nói nhiều nhất là: “Tạ Thụ đúng là chó thật! Bị con gái vây quanh xin số, kết quả thằng khốn này lại toàn cho số của anh!”


“Thảo nào gần đây số người đến tỏ tình lại nhiều như vậy, mình không biết chuyện gì còn vênh váo với nó nữa chứ!”


“Được! Em gái, thế này đi, em cũng giả vờ là người theo đuổi nó, tỏ tình với nó, nếu như con chó này mà mắc bẫy thì anh sẽ lấy chuyện xấu hổ này ra cười nó cả đời!”


Cái ý tưởng tồi tệ này cũng chỉ có anh ấy mới nghĩ ra được.


Đương nhiên tôi đâu có hùa theo anh ấy làm bậy.


Trở lại hiện tại.


“Tổng giám đốc Tạ có việc gì cần tôi làm không ạ?”


Tạ Thụ mệt mỏi đưa tay day day trán.


“Giúp tôi mua một ly trà sữ… à không, cà phê đi.”


Tôi nói được, ngay khi vừa quay người đi đã nghe thấy người phía sau nhỏ giọng phàn nàn: “Sao vẫn còn nhiều thế này.”


Có chút đồng cảm.


Làm ông chủ ai cũng bận rộn như vậy sao?


Vậy mà anh trai tôi lại còn có thời gian rảnh rỗi vừa đi tán gái, vừa nghiên cứu cách đánh bại kẻ tử thù này của anh ấy.


Anh ấy cũng giỏi thật đấy.


Còn nửa tiếng nữa thì mới đến giờ nghỉ trưa, Tạ Thụ đã bảo tôi tìm một chỗ ăn cơm.


Tôi  lướt xem các nhà hàng gần đó.


Sau đó tôi hỏi trước xem anh muốn ăn gì.


Người đàn ông kia trả lời “gì cũng được, không kén chọn”.


Đúng là dễ chiều mà.


Tôi thăm dò hỏi: “Vậy, ăn lẩu được không ạ?”


Tạ Thụ có lẽ đã làm xong việc nên trả lời trong một nốt nhạc: “Được.”


Lúc gọi món, nhân viên phục vụ một lần nữa xác nhận xem nước lẩu là cay vừa hay cay nhiều.


Tôi buột miệng nói: “Cay nhiều! Ồ không đúng, Tổng giám đốc Tạ, anh ăn được loại nào ạ?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo