Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhanh vậy.
Thì ra chữ “được” mà anh gửi là có ý này à.
Sau khi tôi lề mề lên xe, trong điện thoại cuối cùng cũng có tin nhắn.
Tôi liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Anh đang chăm chú nhìn tài liệu nên không để ý đến tôi.
Sau khi giảm nhỏ âm lượng điện thoại, tôi mới dám nghe tin nhắn thoại của anh trai.
Anh trai tôi tức đến mức bắt đầu nói năng không rõ ràng: “Vượt mặt nó!”
Vượt? (Chơi chữ, đồng âm với "đ*")
Cái quỷ gì vậy!
Tôi kinh hãi: “Nhưng em là con gái mà!”
Ai làm ai còn chưa biết đâu nhé.
Anh trai tôi mắng tôi không có chí tiến thủ: “Con gái thì đã sao? Đừng có mà coi thường bản thân.”
"Cho anh thật mạnh vào—đụ đụ đụ đụ đụ!"
Tin nhắn thoại đột ngột kết thúc.
Trong đầu tôi chỉ toàn vang vọng chữ đó.
Tim không thể bình tĩnh lại được.
Tôi lén lút liếc nhìn Tạ Thụ đang chăm chú xem tài liệu bên cạnh.
Không biết là điểm nào đã làm khó anh mà mãi vẫn không thấy anh lật trang.
Còn nóng nảy đến mức nới lỏng cà vạt, rồi bảo tài xế kéo tấm chắn lên, bật điều hòa thấp xuống.
Sao lại có cảm giác anh còn mong chờ hơn cả tôi vậy.
Tôi lại rụt tay về rồi gõ chữ cho anh trai.
“Bảo em ngủ với anh ta, anh chắc không?”
“Không phải anh không thích anh ta sao?”
“Anh ta làm em rể của anh, anh nghĩ kỹ chưa?”
“Lỡ như anh ta không thích em rồi đi kiện em thì sao?”
“Anh ơi! Em mà bị đánh thì anh phải cứu em đấy!”
"—Đụ đụ đụ đụ đụ! Xe của ông!"
Trần Cảnh còn chưa nói xong thì điện thoại đã bay ra ngoài.
Phía trước có người đi ngược chiều.
Lại còn đâm lõm cả đầu xe của anh ấy.
Đây chính là chiếc xe anh ấy yêu quý nhất!
Trần Cảnh lập tức nổi nóng, sau đó lập tức xuống xe đối chất với người kia.
Đối phương vô lý gây sự, cứ khăng khăng nói là lỗi của anh ấy.
Thế là, hai người họ bắt đầu cãi nhau.
Khi mắng được một nửa, Trần Cảnh mới nhớ ra còn có một việc quan trọng chưa làm.
Anh ấy tìm thấy chiếc điện thoại màn hình đã vỡ nát dưới gầm xe.
Một nửa đã đen sì.
Trần Diệc Hạ đã gửi rất nhiều tin nhắn qua.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy đoạn cuối.
“Anh chắc không?”
“Không thích anh ta sao?”
“Anh nghĩ kỹ chưa?”
“Kiện em thì sao?”
“Anh phải cứu em đấy!”
Trần Cảnh không hiểu.
Chỉ là vượt một chiếc xe để chặn Tạ Thụ thôi mà, sao lại làm như đi giết người vậy, cẩn thận thế.
Kỹ năng lái xe của em gái mình tốt đến mức nào, anh ấy biết rất rõ.
Lái xe đua, drift còn điêu luyện hơn cả anh ấy.
Vì vậy anh ấy đứng ra bảo kê cho Trần Diệc Hạ.
“Yên tâm, người mà có chuyện gì thì anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tạ Thụ có gì không vừa lòng thì bảo nó đến tìm anh.”
“Anh xử nó cho nó tâm phục khẩu phục!”
13
Anh trai tôi cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Khi nhìn thấy mấy tin nhắn này thì tôi còn tưởng mắt mình có vấn đề.
Tôi ngủ với người ta, anh ấy chịu trách nhiệm?
Chơi biến thái vậy sao?
Tôi nhìn về phía Tạ Thụ.
Người đàn ông kia lặng lẽ cất tài liệu đi, ánh mắt không tự nhiên mà đảo loạn xạ.
“Em muốn làm gì tôi?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Tổng giám đốc Tạ.”
“Em muốn ngủ với anh.”
Bàn tay đang siết chặt của Tạ Thụ lại thả lỏng ra.
Tôi dùng khí thế không chút uy hiếp nào để uy hiếp anh: “Phản kháng cũng vô ích thôi.”
Người đàn ông kia mím chặt môi, rồi hỏi lại với giọng điệu đầy nghi ngờ: “Em?”
“Được không?”
Anh đang coi thường tôi à?
Ối!
Tôi vứt điện thoại đi, rồi lao thẳng về phía người đàn ông.
“Hôm nay dù thế nào cũng không thể để anh xuống giường được!”
Ai ngờ được người đàn ông chẳng hề phản kháng, anh ngoan ngoãn ngã xuống, tay anh còn đỡ lấy eo tôi rồi nói:
“Được thôi.”
“Vậy thì em mạnh tay một chút.”
Còn dám khích tôi nữa chứ!
Tạ Thụ nhẹ nhàng gõ vào vách ngăn rồi quay sang nói với tài xế: “Về nhà, chạy nhanh một chút.”
14
Tin tốt là tôi đã thành công ngăn cản Tạ Thụ chen vào giành mối làm ăn của anh trai.
Tin xấu là... cái eo không ổn rồi.
Tôi chui trong chăn, rồi hí hửng nhắn tin khoe với anh mình. Tin vừa gửi đi thì tấm chăn bị người ta vén lên.
Người đàn ông vừa tắm xong, mùi sữa tắm còn vương trên người, anh bất ngờ cúi xuống sát tôi.
“Còn đau không?”
Tôi cứng đầu lắc đầu.
Phụ nữ mạnh mẽ không thể nói đau.
Tạ Thụ đưa tay xoa đầu tôi rồi dịu dàng lên tiếng: “Thế vừa rồi là ai khóc?”
...
Chuyện này nhất định phải nói rõ ra mới được sao?
Vậy anh vừa rồi kêu gì?
“Trần Diệc Hạ…” Anh bỗng nghiêm túc gọi tên tôi.
“Ừ?” – tôi ngơ ngác nhìn anh.
“Em thích anh đúng không?”
Tôi ngẩn người nhìn anh, rồi khẽ lẩm bẩm: “Lẽ nào chưa đủ rõ ràng à?”
Nếu không thích, sao tôi lại đồng ý theo anh trai đến công ty anh làm?
Nếu không thích, sao tôi lại thốt ra câu “phải có trách nhiệm với anh”?
Nếu không thích, sao tôi lại chủ động hôn anh?
Nghe vậy, khóe môi Tạ Thụ khẽ nhếch lên.
Ánh mắt anh dừng lại nơi môi tôi, và đôi con ngươi dần tối lại:
“Muốn hôn.”
Tôi vặn người tránh né: “Không cho.”
Tạ Thụ nào chịu bỏ qua.
Tay anh từ từ luồn vào chăn…
“Xin em…”
15
Anh tôi đến đón tôi với bộ dạng thất vọng tràn trề. Vừa trông thấy Tạ Thụ, nắm tay anh ấy đã siết chặt lại.
Tôi lập tức đứng chắn trước người anh, rồi lớn tiếng tuyên bố: “Anh, em đã nói hết mọi chuyện với Tạ Thụ rồi.”
“Sau này anh ấy là em rể của anh, anh đừng mắng anh ấy nữa.”
Tạ Thụ thấy vậy ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh”.
Đỉnh đầu anh tôi gần như bốc khói.
Nhưng lần này, anh ấy đã kiềm chế.
Anh ấy quay sang Tạ Thụ, rồi nghiến răng nói: “Chúng ta nói chuyện một lát.”
Tôi bị gạt ra ngoài, đúng nghĩa là người thừa.
Buồn cười thật.
Không cho nghe, thì tôi nghe lén vậy.
Tôi nghiêng đầu, rồi ghé sát tai vào cánh cửa…
“Thì ra từ đầu cậu đã có ý đồ này!”
Tạ Thụ hơi oan ức: “Tôi tưởng anh biết chứ.”
“Nếu tôi biết thì cho dù tôi có chết tôi cũng không để em gái tôi đến chỗ cậu làm việc!”
Bên trong vang lên tiếng bước chân anh tôi đi qua đi lại, có vẻ khó mà tiếp nhận nổi chuyện này.
“Tạ Thụ, nếu cậu làm vậy chỉ để trả thù tôi thì cứ nhắm vào tôi thôi, đừng kéo em gái tôi vào.”
“Anh…” Tạ Thụ đã gọi rất trơn tru: “Tôi thật lòng muốn cưới Trần Diệc Hạ.”
Anh tôi lập tức phản đối: “Cậu nằm mơ đi!”
Tôi còn tưởng cuộc đối thoại sắp kết thúc, nào ngờ Tạ Thụ lại chậm rãi nói một câu đầy ẩn ý:
“Không đồng ý à? Vậy tôi gửi cho bạn gái cũ của anh, cô Ninh Ninh, tấm ảnh anh ôm Trần Diệc Hạ khóc lóc khi đi tiêm vắc-xin phòng dại nhé?”
Anh tôi hét toáng lên: “Cái gì?! Tấm ảnh đó cậu còn giữ à?”
Tạ Thụ nở nụ cười đầy tự tin: “Vậy bây giờ anh gọi tôi là gì nào?”
Tên này đúng là chó thật!
Anh tôi lập tức xoay chuyển thái độ, sau đó trưng ra nụ cười còn ngọt hơn kẹo.
“Em rể.”
“Chuyện gì cũng có thể thương lượng. Cậu làm vậy dễ gây bất hòa trong gia đình đấy.”
Tôi cạn lời.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh tôi lại cứ khăng khăng muốn chụp ảnh xấu của Tạ Thụ.
Đúng là hai tên ngốc.
16
Tôi làm trợ lý cho Tạ Thụ được ba tháng thì xin nghỉ.
Không còn cách nào khác, công ty gia đình cần người kế thừa, tôi không thể cứ ăn chơi mãi được.
Anh lưu luyến nắm tay tôi, và trầm thấp lên tiếng:
“Chúng ta bắt đầu yêu xa rồi…”
“Đi rồi, có nhớ anh không?”
“Nếu có người bắt nạt em thì sao?”
Anh tôi không chút biểu cảm chen vào giữa, rồi cưỡng chế tách tay hai đứa ra:
“Bớt diễn đi.”
“Hai công ty cách nhau mười mấy mét, hai người dùng loa cũng có thể trò chuyện.”
Tôi trách anh ấy không hiểu lãng mạn.
Tạ Thụ lại bênh vực: “Đừng nói vậy, dạo này anh ấy mới bị đá, tâm trạng không tốt nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.”
Tay anh tôi lại siết chặt lần nữa.
Anh ấy dằn mạnh từng chữ: “Tôi sẽ kết hôn trước hai người!”
Trẻ con thật sự.