Anh Nói Đừng Khóc - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17 — Phiên ngoại


Mười bảy tuổi của Tạ Thụ là những tháng ngày nghèo khổ dưới lớp vỏ cứng đầu.


Anh không có bạn.


Người duy nhất có thể gọi là bạn...


“Đồ chó điên Tạ Thụ! Cậu lấy quyền gì mà nói với Tiểu Tuyết rằng tôi viết thư tình cho Tiểu Mỹ trong giờ học?”


Thời thiếu niên, Trần Cảnh y như quả pháo, mỗi khi đụng chuyện là cứ hét toáng lên.


Rất ồn ào.


Khi vừa đánh bóng xong, anh ấy nhanh chóng rửa mặt qua loa rồi  chạy đến chất vấn.


Tạ Thụ chán ghét nhìn những giọt nước nhỏ xuống bàn, rồi tiện tay ném sang một gói khăn giấy.


Trần Cảnh không nhận khăn mà chỉ chống nạnh, rồi lớn tiếng mắng tiếp:


“Cậu cố ý đúng không? Cứ thích hại tôi mất mặt trước mặt con gái!”


Tạ Thụ cũng chẳng thèm ngẩng đầu, rồi chậm rãi đáp lại:


“Cậu viết thư tình sai chính tả mấy chỗ, tôi sợ Tiểu Mỹ đọc xong mất hết cảm tình.”


“Cậu!” Trần Cảnh tức đến đỏ mặt, rồi giậm chân nói: “Không giúp thì thôi, còn phá nữa!”


Tạ Thụ nhàn nhã lật sách, rồi lười biếng nói:


“Là cậu sai. Làm người thì phải biết nhận lỗi.”


“Thôi khỏi! Sau này tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa!”


Nói rồi, Trần Cảnh  phẫn nộ quay đầu bỏ đi.


Lúc ra khỏi lớp, anh ấy dừng bước một chút, rồi rốt cuộc vẫn quay đầu lại, nhưng giọng nói lúc này đã nhỏ hơn một chút:


“Nhưng mai nhớ đến sớm, còn phải luyện bóng rổ với tôi đấy.”


Tạ Thụ nhếch môi không nói gì và chỉ nhẹ nhàng gật đầu.


Anh hiểu rõ, giữa cái thế giới ồn ào mà cô đơn ấy, có một người như Trần Cảnh thật ra cũng là một loại may mắn.


Tạ Thụ thấy nước từ tóc Trần Cảnh nhỏ lách tách xuống bàn thì khẽ cau mày, rồi tiện tay ném cho người nọ một gói khăn giấy.


“Ồ, cảm ơn.”


Trần Cảnh đón lấy, rồi lau mặt qua loa và lại bắt đầu làu bàu:


“Cậu chắc chắn là ghen tị tôi có nhiều bạn gái chứ gì? Còn cậu thì... chẳng ai để ý!”


Tạ Thụ nghe xong thì cũng chẳng thèm ngẩng đầu, rồi nhếch môi cười nhạt:


“Cậu nghĩ ai cũng thích loay hoay giữa đám cảm xúc nửa vời như cậu chắc?”


“Cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem!”


Trần Cảnh tức đến mức  giơ nắm đấm lên, và hai mắt cũng lập tức trợn tròn.


Đúng lúc ấy, ngoài cửa lớp bỗng nhiên vang lên tiếng gọi:


“Anh!”


Tạ Thụ  nghiêng đầu nhìn ra thì thấy bên ngoài có một cô gái đang đứng đó, dáng người nhỏ nhắn, đeo kính gọng đen, dáng vẻ có phần rụt rè nhưng ánh mắt lại rất trong sáng.


Là em gái của Trần Cảnh.


Hai người đúng là anh em ruột nhưng chẳng ai nghĩ vậy. Một người ồn ào như pháo nổ, một người thì yên tĩnh như làn sương.


Trần Cảnh hếch cằm ra hiệu rồi nghênh ngang đi ra ngoài. Trước khi đi, người nọ còn không quên tặng Tạ Thụ một cái nhăn mặt đầy khinh bỉ. Nhưng ra chưa được bao lâu thì lại quay về, sau đó  vứt cho Tạ Thụ một cây kem:


“Em gái tôi mua, tôi ăn không hết. Cho cậu đấy!”


Tạ Thụ cầm lấy, nhìn cây kem và nhìn bóng lưng khuất dần của Trần Cảnh. Trong lòng anh khẽ nảy lên những gợn sóng.


Anh không rõ kiểu quan hệ này có được gọi là bạn bè không.


Chỉ biết rằng: Trần Cảnh chưa từng cười nhạo anh mặc cùng một bộ đồng phục suốt bốn mùa.


Chưa từng chê anh luôn nộp học phí trễ.


Cũng chưa từng khinh khi khi thấy anh chỉ đủ tiền mua cháo trắng và dưa muối ở căn-tin.


Người nọ chỉ hay gọi anh là “chó điên” hoặc “đồ mọt sách.”


Nhưng, ít ra... người nọ chưa bao giờ khiến Tạ Thụ cảm thấy mình là người thừa thãi trên đời này.


Sau đó, Tạ Thụ cúi người, nhặt lên một tấm thẻ học sinh bị rơi gần cổng trường. Trên đó là một bức ảnh nhỏ, cô gái trong hình đeo kính gọng đen, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười nhàn nhạt—rất giống cô gái khi nãy.


Tên ghi trên thẻ là: Trần Diệc Hạ.


Cái tên ấy khiến lòng anh khẽ rung động, vừa lạ lẫm lại như đã quen từ rất lâu.


Đúng lúc ấy bỗng có một giọng nói dè dặt vang lên bên cạnh:


“Cái đó… hình như là của em.”


Tạ Thụ  ngẩng lên. Quả nhiên là cô gái kia. Cô chỉ vào tấm thẻ trong tay anh với ánh mắt đầy ngại ngùng.


Anh trầm mặc một chút rồi đưa trả người ta.


“Cảm ơn anh.”


Cô nhận lại chiếc thẻ, rồi cúi đầu lễ phép, giọng nhẹ đến mức gần như hòa vào tiếng gió.


Một lát sau, Trần Cảnh mới lạch bạch chạy tới:


“Tìm thấy chưa?”


Vừa thấy em gái đứng cạnh Tạ Thụ, người nọ  nhướng mày cười cợt:


“Ôi chà, người quen cũ à? Này, chó điên, sao cậu lại ở đây?”


Trần Diệc Hạ kéo nhẹ vạt áo anh trai mình rồi nhỏ giọng nói:


“Anh à, đừng gọi người ta như thế… Đặt biệt danh lung tung không tốt đâu.”


Trần Cảnh hất cằm về phía mình, rồi chỉ vào miếng băng cá nhân trên mặt:


“Không tốt? Lúc em bôi thuốc cho anh còn mắng cái đứa đánh anh là đồ tồi mà.”


“Đấy, đồ tồi chính là tên này đây.”


Mặt Trần Diệc Hạ thoáng ửng đỏ. Cô  lúng túng quay người bỏ đi và cũng chẳng buồn phân bua.


“Diệc Hạ, em đi đâu đấy!”


Trần Cảnh gọi mấy tiếng cũng không thấy em mình quay lại. Người nọ tức giận quay sang Tạ Thụ, rồi giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi chỉ sang Tạ Thụ.


“Nhớ đấy! Cậu mà dám bắt nạt em tôi là tôi... tôi xử đẹp cậu!”


Tạ Thụ vẫn không đáp lại mà chỉ mãi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia dần khuất sau hành lang, đôi mắt sâu thẳm tựa như ẩn giấu điều gì đó không thể gọi tên.


Tạ Thụ làm việc bán thời gian ở một hiệu sách nhỏ.


Hôm đó trời chuyển mưa, sau vài tiếng sấm nổ đùng đoàng, từng hạt mưa nặng hạt đổ xuống như trút. Một cô gái đứng nép dưới mái hiên phía trước bị tiếng sét làm giật mình đến mức đánh rơi cả ô.


Tạ Thụ ngẩng đầu khỏi cuốn sách, rồi bắt gặp dáng người quen thuộc đang luống cuống nhặt chiếc ô dưới đất.


Là Trần Diệc Hạ.


Cô cố lau khô chiếc điện thoại vừa bị dính mưa, nhưng có vẻ nó đã bị hết pin. Đầu gối bị va trúng lúc nãy vẫn đau khiến cô phải nhíu mày mỗi lần dịch chân.


Anh đứng dậy, rồi lấy từ ngăn kéo ra một miếng băng cá nhân và bước ra phía cửa.


“Cái này cho em.”


Trần Diệc Hạ ngẩng đầu lên, sau khi nhận ra là anh, cô  bày ra vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên rồi mỉm cười:


“Là anh à…”


Cô nhận lấy băng dán, rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”


Sau đó Tạ Thụ cũng không nói gì thêm mà chỉ khẽ gật đầu rồi quay lại chỗ ngồi.


Sau đó, mưa dần ngớt, điện thoại cô cũng đã được sạc nhờ trong cửa hàng. Cô  bấm số gọi cho anh trai.


“Anh, anh đến chưa ạ?”


Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng khi gác máy, thần sắc cô trầm xuống, ánh mắt vẫn dừng chỗ đầu gối bị trầy xước.


Ngoài khung kính, vài cô gái khác tay cầm trà sữa đi ngang ríu rít cười nói.


Tạ Thụ khẽ nghiêng đầu nhìn Trần Diệc Hạ.


Anh vốn không biết cách dỗ dành ai. Giữa họ lúc này cũng chỉ là hai người gặp nhau được vài lần nên cũng chẳng thân quen gì để làm điều gì vượt giới hạn. Nhưng nếu bây giờ không làm gì… nhỡ cô khóc thì sao?


Sau đó anh đột nhiên đứng dậy, rồi đi về phía tủ lạnh có để mấy ly trà sữa còn dư.


Trong lúc Trần Diệc Hạ đang thất thần nhìn cốc nước trên quầy thì bỗng nhiên có một ly trà sữa được lặng lẽ đưa tới trước mặt cô.


“Anh mua dư, uống không hết… nên cho em.”


Cô thoáng ngẩn người, rồi nhìn ly trà sữa và lại nhìn khuôn mặt có phần ngượng nghịu của Tạ Thụ. Dưới ánh đèn vàng dịu, đường nét gương mặt anh hiện lên rõ ràng, trông có chút cứng nhắc, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng chân thành.


Cô nắm chặt vạt áo rồi khẽ cười.


“Cảm ơn anh…”


Tạ Thụ bối rối gãi gãi đầu, rồi nhỏ giọng nói thêm một câu:


“Đừng khóc nhé.”


Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng lại như thể đánh trúng chỗ mềm yếu trong lòng cô.


Cô cụp mắt, môi mím lại như đang cố nuốt xuống những cảm xúc vừa trào lên, rồi gật đầu thật nhẹ.


Bên ngoài mưa đã tạnh hẳn. Trên đường, từng vệt nước loang loáng ánh đèn xe.


Tạ Thụ không giỏi nói chuyện và cũng chẳng giỏi thể hiện. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Trần Diệc Hạ biết… anh đã cố gắng.


Lần thứ ba gặp nhau, họ vẫn là hai người xa lạ. Nhưng giữa “xa lạ” ấy đã có một ly trà sữa, một miếng băng cá nhân, và một câu nói rất khẽ: “Đừng khóc.”


Và thế là đủ để lòng người có chút xao động.


Hết.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo