Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhận lấy, mở trang đầu tiên ra.
Bên cạnh những bài tập chữ đen dày đặc như kiến là bức tranh tôi đang phát biểu dưới cờ.
Bức tranh chì màu xám đen, trong tranh tôi mặc bộ đồng phục mùa hè rộng thùng thình, không vừa vặn, tóc buộc đuôi ngựa cao.
Gió nổi lên, thổi bay những lọn tóc mai bên má tôi.
Dưới ngòi bút của Thời Ngộ, đôi mắt tôi sáng rực rỡ, trông đẹp lắm.
Đây là chuyện xảy ra vào tháng mười năm lớp mười, lúc giáo viên chủ nhiệm yêu cầu học sinh xuất sắc lên sân khấu phát biểu.
Tôi lật thêm vài trang nữa, đều là hình ảnh của tôi lúc học lớp mười.
Lúc tôi ngồi trong lớp cau mày khổ não học thuộc bài, khóe miệng còn có một vệt bút đen rất ngốc. Lúc tôi chạy 800 mét dưới nắng sớm trên sân thể dục, tóc đuôi ngựa đen của tôi dưới ngòi bút của Thời Ngộ vung lên rất cao. Lúc tôi trốn dưới gầm bàn ăn vụng khoai tây chiên trong giờ học, ngẩng đầu lên giả vờ nghiêm túc nhìn bảng đen, nhưng hai má lại phồng lên như một con chuột đất...
Từng trang từng trang, xuyên suốt cả năm lớp mười của tôi.
Và đây, chỉ là cuốn vở bài tập thời lớp mười của Thời Ngộ.
Hốc mắt tôi dần ươn ướt, thì ra thời cấp ba, Thời Ngộ đã từng thật sự thích tôi.
11
Giản Ấu đã đưa tôi lên top tìm kiếm tiêu cực.
Thật ra thời cấp ba tôi còn chưa nói chuyện với Giản Ấu, lần duy nhất chúng tôi có liên quan là cùng tham gia một cuộc thi viết văn toàn quốc.
Tôi được giải, cô ta thì không.
Tôi không ngờ cô ta lại ghi hận tôi vì chuyện đó.
Weibo của Giản Ấu có vài triệu người theo dõi, cô ta nói trên Weibo rằng tôi là fan cuồng của Thời Ngộ, tôi đã ngủ với đạo diễn để đổi lấy cơ hội vào đoàn phim theo đuổi thần tượng.
Rất nhanh, cô ta lại đăng một bài Weibo thứ hai, nói rằng cuộc thi viết văn cấp ba của tôi có gian lận, cướp mất giải nhất của cô ta. Tôi còn làm kẻ thứ ba, sau khi thi đại học ngủ với bạn trai của cô ta.
Tôi ôm cuốn vở bài tập, tựa vào lan can bên ngoài văn phòng tầng hai.
Tháng bảy, bóng cây ngô đồng dưới sân trường rậm rạp đan xen, thời tiết oi bức đến mức tiếng ve kêu cũng mệt mỏi, vang dài như tiếng than vãn tuôn từ tận gốc cây.
Bóng cây lốm đốm, ánh sáng lung linh đập vào mắt.
Thời Ngộ mặc đồng phục cấp ba bước ra từ dưới tàng cây.
Đồng phục mùa hè là áo phông trắng quần đen, dáng người Thời Ngộ gầy gò, thẳng tắp.
Nhiều năm trôi qua, khi mặc lại đồng phục, khí chất thiếu niên trên người anh vẫn đậm nét như vậy.
Anh đút hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn tôi trên lan can tầng hai.
Mắt đen như mực, mặt mày sáng như sao trời.
Trong nháy mắt đó, tôi như thật sự xuyên không, nhìn thấy chàng trai mười bảy tuổi của thanh xuân.
"Lâm Ức, lần đầu tiên anh gặp em không phải ở sân thể dục của trường."
Tòa nhà dạy học rất thấp, nên Thời Ngộ nói chuyện với âm lượng bình thường thì tôi vẫn có thể nghe rất rõ.
"Là ngày đầu tiên khai giảng năm lớp mười, em ngồi bên cửa sổ học thuộc bài "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" của Trương Nhược Hư, em học đến đoạn "Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ, đảo y trâm thượng phất hoàn lai" thì bị vấp, lúc đó anh đi ngang qua lớp em, thấy em ngốc nghếch gãi đầu, mặt bị nắng bên cửa sổ chiếu đỏ ửng, lúc đó anh đã nghĩ nữ sinh này thật đáng yêu.”
"Cứ như vậy, anh bất giác đã để ý em. Sau này mới phát hiện, đáng yêu là phẩm chất nhỏ nhất của em. Em sẽ lớn tiếng tranh cãi với những người bán hàng rong cân thiếu cân thiếu lạng bên đường. Vào những ngày không có ai đưa đi học, em sẽ tự mình cầm ô trong suốt, ngân nga hát, đeo cặp sách màu đỏ tung tăng đến trường. Những lần thi không tốt, sau giờ tự học buổi tối, em sẽ ngồi một mình trong lớp học vắng tanh, vừa khóc vừa sửa bài sai...
"Lâm Ức mà anh biết chưa bao giờ bị khó khăn đánh bại."
Gió nổi lên, tán cây lắc lư tạo ra những gợn sóng.
Ve trên cây kêu râm ran, tim tôi đập thình thịch.
Dưới bóng cây, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dịu dàng, anh vươn tay về phía tôi: "Xuống đây, để anh ôm em một cái."
12
Tôi đăng nhập vào tài khoản Weibo tác giả chính của mình.
Vụ việc tiêu cực về tôi trên top tìm kiếm đã bị gỡ sạch sẽ sau mười mấy phút, là Thời Ngộ làm, tôi biết.
Tài khoản chính của tôi có hơn mười vạn người theo dõi, không thể so với của Giản Ấu. Nhưng Giản Ấu đã nhầm một điểm, tôi không phải là diễn viên quần chúng của đoàn phim.
Tôi là tác giả nguyên tác được đạo diễn mời đến một cách đàng hoàng, đã tham gia buổi đọc kịch bản.
Trên Weibo, người ta mắng tôi rất thậm tệ, thậm chí có cư dân mạng còn dọa sẽ "bóc phốt" tôi.
Nhưng cư dân mạng không biết thân phận thật của tôi, nên tài khoản chính của tôi vẫn còn khá yên bình.
Trong tin nhắn riêng cũng toàn là những bài review sách ấm áp của độc giả.
Tôi đã đăng toàn bộ quá trình sự việc năm đó, đính kèm biên bản báo án của mình. Đăng thẻ làm việc của mình, giải thích lý do tại sao tôi lại xuất hiện ở phim trường "Hôm Nay Giang Nam Có Mưa". Và cả ảnh chụp màn hình tin nhắn Giản Ấu gửi cho tôi cũng được đăng lên mạng.
Giản Ấu tung tin đồn nhắm vào cả tôi và đạo diễn, đạo diễn tức giận mua vô số account marketing vạch trần những gièm pha của cô ta.
Nửa năm qua, cô ta đã chủ động leo lên giường của đại gia để đổi lấy nhiều tài nguyên tốt như vậy.
Miếng bánh hát nhạc phim "Hôm Nay Giang Nam Có Mưa" cũng là do cô ta khóc lóc sướt mướt trên bàn nhậu cầu xin mà có được.
Cuối cùng, đạo diễn đăng một bài Weibo gay gắt:
【Cái đám account marketing không biết xấu hổ các người, dám dùng video AI tung tin đồn Thời Ngộ và Giản Ấu cùng ra vào một khu chung cư, Thời Ngộ người ta đã báo cảnh sát rồi, account marketing bịa đặt đã bị bắt, không lẽ các người muốn tôi tự vạch trần từng người một nữa à!】
Thời Ngộ là người đầu tiên chia sẻ lại bản tường trình tôi đăng trên Weibo.
Sau khi Thời Ngộ chia sẻ, sự việc này coi như đã hoàn toàn lan rộng ra ngoài.
Dư luận lập tức đảo chiều.
Trong phút chốc, Giản Ấu từ một hot girl mạng đang nổi như cồn trở thành con chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh.
Tôi đã báo cảnh sát, tìm luật sư.
Vào một đêm khuya khi tôi đang ngồi trước bàn viết đơn kiện, tôi nhận được điện thoại của Giản Ấu.
Bây giờ tất cả hợp tác trong giới của Giản Ấu đều đổ bể, các thương hiệu đồng loạt xóa bài hoạt động của cô ta, danh tiếng của cô ta trong giới đã mất sạch.
Trong điện thoại, Giản Ấu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu điên cuồng.
"Tao không phục, tại sao chuyện năm đó không hủy hoại mày! Lâm Ức, để mày thoát ra khỏi bóng ma của chuyện đó là thất bại lớn nhất của tao!"
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Giản Ấu lại có ác ý với tôi lớn như vậy.
"Chỉ vì chuyện bài văn đó tôi được giải còn cô thì không sao?"
"Đúng vậy!" Cô ta gào đến khàn giọng: "Được giải cuộc thi đó có thể nhận được ba nghìn tệ tiền thưởng, mày có biết đó là tiền sinh hoạt hai tháng của nhà tao không!"
Tôi không thể tin được, giọng nói run rẩy: "Chỉ vì ba nghìn tệ tiền thưởng mà cô muốn hủy hoại tôi?"
"Đúng vậy, tao muốn hủy hoại mày, ngày nào giáo viên cũng gọi tao lên văn phòng dạy dỗ, nói tao chỗ nào cũng không bằng đứa học sinh giỏi như mày, hủy hoại đứa học sinh giỏi trong mắt bà ta đương nhiên khiến tao rất có cảm giác thành tựu."
Giọng điệu của cô ta hung ác, hận không thể ăn thịt uống máu tôi: "Tao chỉ hận bố mày đến quá sớm, nếu không bây giờ mày tuyệt đối không thể ngồi đây đắc ý được!"