Anh Từng Nghe Tên Em - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi cúp điện thoại, giao đoạn ghi âm cuộc gọi này cho luật sư.


Tôi ngồi trên ghế, cố gắng bình ổn hơi thở đang dồn dập.


Sau một hồi lâu, tôi mở trang quản trị Weibo ra.


Tôi phát hiện mình đã từng bỏ lỡ một tin nhắn Thời Ngộ gửi.


Tôi mở ra xem, chỉ có sáu chữ.


【Không phải trả lời tự động】


13


Một tổ chức giáo dục giới tính cho trẻ vị thành niên đã chú ý đến trường hợp của tôi và mời tôi đến phỏng vấn.


Đội ngũ sản xuất chương trình rất chu đáo, thậm chí còn mời cả chuyên gia tâm lý đến, cố gắng hết sức để tránh đề cập đến những tình tiết của sự việc năm đó.


Mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ.


"Việc tôi mặc váy trắng không có gì sai. Tôi ăn mặc xinh đẹp cũng không có gì sai. Tôi đi con đường nhỏ đến trường càng không có gì sai. Tôi ăn diện lộng lẫy chỉ vì muốn đi gặp người mình thầm thích. Điều đó tuyệt đối không thể trở thành cái cớ để kẻ khác xé rách váy của tôi."


Câu hỏi cuối cùng, người dẫn chương trình hỏi tôi.


"Bạn nói bạn mặc váy đẹp là để đi gặp người bạn thích?"


Tôi cầm micro, đáp: "Đúng vậy, tôi mặc váy đẹp là để đi gặp bạn nam tôi thích. Trong ba năm cấp ba, mỗi lần gặp bạn ấy tôi đều mặc đồng phục. Là tâm tư của một cô gái nhỏ mười bảy tuổi thôi, tôi chỉ muốn để người đó thấy một dáng vẻ khác của mình."


"Sau đó, bạn đã gặp phải chuyện đó."


Tôi cúi đầu nhìn xuống đất: "Đúng vậy, lúc đó đối phương đã mắng tôi ăn mặc hở hang. Nhưng người tôi thích sẽ khen tôi xinh đẹp."


"Chuyện này người ấy có biết không?"


"Anh ấy biết."


Tôi nói.


Tối hôm đó sau khi từ nhà hàng trở về, tôi đã kể cho Thời Ngộ nghe câu chuyện này.


Anh nghe xong, đỗ xe bên lề đường, hạ cửa kính xe xuống, ngồi trong xe im lặng châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.


Gió thổi bay mái tóc ngắn của anh, để lộ hàng chân mày lạnh lùng và đôi mắt âm trầm.


Tôi chưa bao giờ thấy Thời Ngộ hút thuốc, hơn nữa đây lại là bên lề đường, có nguy cơ rất lớn bị paparazzi chụp được.


Tôi đưa tay định giật điếu thuốc trên môi anh, nhưng tay lại bị anh giữ lại.


Anh im lặng rất lâu, đột nhiên quay sang nhìn tôi và cười một cái.


"Thật đáng tiếc, anh vẫn chưa được thấy em mặc váy trắng, chắc chắn khi đó em đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt."


14


Ngày đóng máy bộ phim "Hôm Nay Giang Nam Có Mưa" là Trung thu.


Tôi vừa hay được trường cấp ba cũ mời về làm diễn giả.


Thật trùng hợp, lại đúng là phòng học năm lớp 12 của tôi.


Lúc tôi đang thu dọn đồ đạc, một bạn nữ sinh bên dưới cười khúc khích đưa cho tôi một cuốn sách.


"Cô ơi cô, em thấy tên của cô trong cuốn sách này."


Tôi nhìn cô bé, nghi ngờ nhận lấy.


Là cuốn "Cuốn theo chiều gió" của Margaret Mitchell, trên trang bìa đầu tiên có hai chữ "Thời Ngộ" mạnh mẽ, đầy phóng khoáng.


"Đây không phải sách của cô, mà là của..." Tôi đắn đo lựa lời, cuối cùng gãi đầu, ngại ngùng cười: "là của oan gia của chị."


"Không phải đâu, không phải đâu ạ."


Các học sinh bên dưới hò reo: "Lật ra sau đi cô, cô xem trang thứ hai kìa."


Tôi nhíu mày, bán tín bán nghi lật sang trang thứ hai.


Những dòng chữ in nhỏ, ở khoảng trống phía trên có bảy chữ lớn viết bay bổng.


【Bạn học Lâm Ức, tớ thích cậu】


"Là tìm được trong kho sách cũ của trường đấy ạ." Các học sinh vây quanh bàn, ai nấy đều nở nụ cười hóng chuyện: "Anh học trưởng Thời Ngộ này có phải là ngôi sao điện ảnh lớn kia không ạ?"


Tôi ôm cuốn sách, cúi đầu cười, ngại ngùng mím môi.


"Đúng vậy."


Tôi nói.


Tôi ôm cuốn "Cuốn theo chiều gió" này bước ra khỏi lớp học.


Trong sân trường, những chùm hoa quế nở rộ, hương thơm ngào ngạt.


Có một người đứng dưới tàng cây, dáng người anh cao ráo, thẳng tắp.


Một cơn gió thoảng qua, những bông hoa quế nhỏ màu vàng kim xào xạc rơi xuống, vương đầy người anh.


Tôi đi nhanh vài bước, đi đến phủi những bông hoa quế trên vai anh.


"Anh đợi lâu chưa?"


"Không lâu."


Thời Ngộ nắm lấy tay tôi,  thong thả đi về phía trước: "Về nhà thôi. Mẹ em vừa gọi điện cho anh bảo anh đến nhà em ăn cơm đấy."


Tôi đứng tại chỗ, chớp mắt: "Chuyện lớn như vậy sao mẹ không nói cho em biết?"


Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe miệng tôi, tôi ngước mắt lên.


Đôi mắt kiêu hãnh, xinh đẹp của Thời Ngộ ở ngay trước mắt.


Dù đã nhìn rất nhiều lần nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch.


Anh nhếch môi, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý.


"Em đoán xem."


Tôi khẽ "chậc" một tiếng: "Em không đoán đâu."


Nhưng tay lại nắm chặt lấy lòng bàn tay anh.


Chúng tôi sóng vai dần đi xa.


Gió chiều thổi nhẹ, ánh nắng chiều ấm áp.


Mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, giữa tiếng ve sầu râm ran, tôi mang một thân đầy thương tích quay lại ngôi trường không còn bóng dáng anh, và khoảng khắc bước ra khỏi cổng, tôi đã âm thầm nói lời từ biệt với anh.


Năm hai mươi hai tuổi, giữa dòng đời náo nhiệt, tôi may mắn gặp lại được anh.


Từ đây, trời quang mây tạnh, sông ngầm vĩnh viễn sáng trong.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo