Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện:
Cuộc sống thường ngày sau khi kết hôn của hai người.
Bạn học Lâm Ức của chúng ta sau mười tháng mang thai gian khổ đã hạ sinh thành công một bé gái khỏe mạnh, trắng trẻo, nặng cân.
Lâm Ức và Thời Ngộ đều là con một, em bé của hai người tự nhiên trở thành hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của cả hai gia đình.
Ai ai cũng cưng chiều hết mực, vàng bạc châu báu, bao lì xì, sổ tiết kiệm cứ thế được gửi đến nhà không tiếc tay.
Đôi mắt của em bé giống Lâm Ức, nhưng miệng và khuôn mặt lại có vài phần giống Thời Ngộ của chúng ta.
Trong khoảng thời gian em bé chỉ có thể nằm trong tã, ngày nào con bé cũng mở to đôi mắt, mút đôi tay mềm mại non nớt, vừa chảy nước miếng vừa cười.
Nụ cười này thật không thể đùa được, ngay lập tức đã chiếm được trái tim của ông bà nội, ông bà ngoại và một loạt các bậc trưởng bối khác.
Ngày nào cũng tranh nhau bế con bé, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.
Ngày bé tròn trăm ngày tuổi, hai gia đình bàn bạc tổ chức một bữa tiệc đầy tháng có quy mô không kém gì đám cưới của bố mẹ bé.
Khách mời đều là những nhân vật có tiếng tăm trong xã hội.
Cả hai gia đình đều không thiếu tiền, trước khi con tròn trăm ngày, Lâm Ức đã ở trong một trung tâm chăm sóc sau sinh cao cấp nhất thành phố, con có bảo mẫu chăm sóc hàng ngày, cô cũng không cần phải lo lắng.
Cô gầy nên lúc mang thai cũng chỉ tròn bụng, sau khi sinh xong vóc dáng gần như đã trở lại như trước khi mang thai.
Thấy ở lại thêm nữa sẽ chán, một ngày trước khi con tròn trăm ngày, cô mang theo bảo mẫu chuyên nghiệp, xách theo túi lớn túi nhỏ nhanh chóng về nhà.
Thời Ngộ đến đón cô.
Nói đến Thời Ngộ, anh còn lo lắng thấp thỏm hơn cả người làm mẹ là Lâm Ức.
Lần đầu anh được làm bố, không có kinh nghiệm, khi biết được phòng ở tầng cao nhất, đắt nhất của trung tâm chăm sóc sau sinh có thể cho vợ chồng ở cùng, anh liền lập tức mang hành lý của mình đến.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là anh thương Lâm Ức mà thôi.
Khi các bậc trưởng bối trong hai gia đình đều vô tình hay hữu ý dồn hết sự chú ý vào đứa trẻ, anh đã nhận ra sự mệt mỏi sau sinh và tâm trạng có phần sa sút của Lâm Ức.
Trong lòng Thời Ngộ, Lâm Ức là số một, con cái mới là số hai.
Bởi với anh, Lâm Ức mới là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả.
Buổi tối, em bé được bảo mẫu đưa đi. Anh ôm Lâm Ức, kể cho cô nghe những chuyện phiếm trong làng giải trí.
Thật ra bây giờ Thời Ngộ đã không còn hoạt động trong làng giải trí nữa, sau khi rút lui, anh lấy số tiền tiết kiệm được trong mấy năm qua, một phần mở cho Lâm Ức một hiệu sách, phần còn lại, anh đều quyên góp cho một tổ chức giáo dục giới tính cho trẻ em.
Còn anh thì vào làm việc tại công ty của bố anh, bố anh đã dần già đi, dưới tay còn có một công ty niêm yết, cần đứa con trai là anh về quản lý và kế thừa.
Anh thông minh, công việc của công ty cũng nhanh chóng nắm bắt được, không mấy năm đã quản lý công ty đâu vào đấy.
Nói đi cũng phải nói lại, dù Thời Ngộ không còn hoạt động trong làng điện ảnh nữa, nhưng nhờ vào mối quan hệ trước đây trong giới, anh ít nhiều vẫn biết được một số tin tức.
Anh kể xong, làm Lâm Ức cười khúc khích.
Trăng lên ngọn liễu, trong phòng kéo một lớp rèm voan mỏng, Lâm Ức lxoay người, mặt đối mặt ôm Thời Ngộ.
Lâm Ức có dung mạo xinh đẹp, sau khi vừa sinh xong, ngũ quan của cô càng dịu dàng hơn, ấm áp như noãn ngọc, yếu ớt động lòng người.
Thời Ngộ không nhịn được ghé sát lại hôn cô một cái, gọi "vợ ơi", "vợ ơi".
Lâm Ức đáp "ơi", "ơi", cứ như vậy, hai người nói chuyện linh tinh, cuối cùng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Quay lại chủ đề chính, nói đến bữa tiệc đầy tháng của em bé. Dù em bé có người chăm sóc, hiện trường có người sắp xếp, không cần Lâm Ức phải lo lắng nhiều.
Nhưng Lâm Ức cũng đã tốn không ít tâm sức, có người đến chơi với em bé, cô phải tiếp đãi, chào hỏi, người đến đưa lì xì, cô phải cảm ơn và giới thiệu với em bé đây là ai. Có những người cô còn không nhận ra, chỉ có thể nhìn về phía Thời Ngộ ở bên cạnh và cầu cứu.
Sau khi kết thúc, cô chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không muốn nói một lời nào.
Tiệc tàn, người đột nhiên vắng đi, xung quanh liền trở nên quạnh quẽ hơn.
Gia đình ba người lái xe về nhà.
Lâm Ức đi trước, Thời Ngộ bế em bé đi sau.
Cô bước vào thang máy, nhấn nút, tay giữ cửa, ngẩng đầu nhìn Thời Ngộ đang đi tới.
Thời Ngộ nhìn cô, rồi cúi đầu nói một câu vào tai em bé.
Lâm Ức bị bộ dạng thần bí của anh làm cho bật cười, sau khi anh vào thang máy, cô không khỏi tò mò hỏi.
Thời Ngộ một tay bế con, tay còn lại ôm cô vào lòng, giảo hoạt nói: "Không nói cho em biết đâu."
Lâm Ức kiêu ngạo "chậc" một tiếng.
Thời Ngộ đứng sau lưng cô, nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Sẽ không nói cho em biết, câu nói đó là:
"Bé cưng à, mau lớn lên, lớn rồi cùng bố yêu thương mẹ con nhiều hơn nữa nhé."
(Hoàn)