Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta đứng bên giường với bộ dạng lo lắng tột cùng, và còn được cung nữ cẩn thận dìu lấy cánh tay.
Chẩn đoán của thái y không khiến ai nghi ngờ. Bởi vì trong ba năm qua, hoàng đế vẫn thường mượn lý do sức khỏe để tìm danh y khắp thiên hạ, việc hắn bị trọng bệnh sớm muộn cũng đã nằm trong dự liệu của triều thần.
Huống chi Thái tử đã được lập từ lâu, lại có thiên tư hiếm thấy, triều đình chẳng vì chuyện hoàng đế bệnh nặng mà sinh biến.
Sau khi các đại thần lui xuống, tẩm điện nhanh chóng khôi phục lại sự tĩnh mịch.
Chiều tối, hoàng đế chậm rãi tỉnh lại, hắn cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực và chỉ nhúc nhích được cánh tay một chút.
Trong mắt hắn thoáng qua vẻ hoảng loạn, rồi gắng sức há miệng phát ra vài tiếng khò khè không rõ nghĩa.
Ta rời khỏi ghế rồi nhẹ nhàng bước tới gần đứng trước mặt hắn. Giọng nói mềm mại, ánh mắt chứa đầy quan tâm:
“Bệ hạ tỉnh rồi ạ. Thần thiếp không nỡ rời xa người, nhưng bệnh tật khó lường. Nếu bệ hạ có điều gì muốn dặn dò… xin cứ nói với thần thiếp một lời.”
Hoàng đế trừng mắt nhìn ta, ánh mắt u ám gắt gao: “Ngươi… ngươi nói bậy! Trẫm… vẫn khỏe… tiệ—”
Hắn chưa kịp mắng hết câu thì lời đã vỡ vụn nơi cổ họng. Ta khẽ nghiêng đầu, như thể đang thương xót cho một con thú bị nhổ nanh không còn khả năng phản kháng.
Ta dịu dàng lau khoé mắt, giọng nói tha thiết đầy bi ai:
“Bệ hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trường Lăng, hết lòng phò tá con nên người. Khương gia sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của con. Người có thể nhắm mắt an lòng rồi.”
Hoàng đế run lên vì giận, môi bật máu, và run rẩy chỉ tay về phía ta:
“Là… ngươi… hạ… độc… trẫm!”
Ta thản nhiên gật đầu không chút giấu diếm:
“Đúng vậy. Loại độc này rất ôn hòa nên không làm người đau đớn đâu. Bệ hạ sẽ từ từ… yên giấc trong giấc ngủ.”
“Người đâu!…” Hoàng đế rít lên, hắn quay đầu nhìn về phía cửa như thể đang vớt vát chút hy vọng cuối cùng.
Cửa điện mở ra.
Vân Phong bước vào.
Trong đôi mắt sắp tắt của hoàng đế vụt lên một tia sáng. Hắn gắng sức hé miệng như thể muốn hạ lệnh xử tử ta.
Nhưng ta đã sớm bước lùi một bước, khẽ tựa vào vai Vân Phong và mỉm cười nhìn hắn.
“Bệ hạ muốn dặn dò Vân Phong sao? Cũng phải thôi… Dù sao, Trường Lăng cũng là con ruột của chàng ấy mà.”
“Phụt—”
Hoàng đế lập tức phun ra một ngụm máu cuối cùng. Ánh mắt hắn như muốn lăng trì ta ngay tại chỗ, nhưng thân thể đã không còn nghe lời nữa.
Ta khẽ thở dài, rồi lên tiếng với giọng điệu khổ não:
“Bệ hạ làm gì vậy? Người từng hạ thuốc tuyệt sản thần thiếp, lại từng định diệt cả Khương gia, giờ thần thiếp chỉ là… tự vệ mà thôi.”
“Người lớn lên trong hoàng cung, chẳng lẽ người còn không hiểu đạo lý này sao?”
Ánh mắt hoàng đế dại đi, hơi thở dần trở nên yếu ớt, và cuối cùng… là hoàn toàn im lặng.
Ta vươn tay ra khẽ vuốt mắt cho hắn, sau đó liền quay đầu lại và hét lớn một tiếng:
“Bệ hạ băng hà!”
Tang lễ được cử hành long trọng. Hai tháng sau, Trường Lăng chính thức đăng cơ kế vị ngôi báu.
Ta bước vào Trung cung, từ Hoàng hậu trở thành Thái hậu—mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người.
9
Vì Trường Lăng tuổi còn nhỏ nên ta tạm thời buông rèm nhiếp chính, thay con trai xử lý triều chính trong vài năm đầu lên ngôi.
Có đại thần thấy hoàng đế tuổi thơ non nớt, ngỡ có thể thừa cơ trục lợi. Ta chẳng cần nói nhiều, chỉ khẽ phất tay một cái, Vân Phong đã tuốt kiếm khỏi vỏ, giải quyết gọn gàng như chém đứt một cọng cỏ dại.
Sau vài lần “giết gà dọa khỉ”, toàn bộ bá quan văn võ đều trở nên ngoan ngoãn. Không còn ai dám thử thách giới hạn nữa.
Chính vì có ta và Khương gia làm chỗ dựa, nên con đường trưởng thành của Trường Lăng vô cùng thuận lợi, yên ổn không gợn sóng.
Đợi đến ngày Trường Lăng thành thân, sắc phong Hoàng hậu, ta liền thản nhiên trao trả quyền lực, rút lui về hậu cung, bắt đầu cuộc sống an dưỡng tuổi già, không màng chính sự.
Trong khoảng thời gian ấy, ta vô tình bắt gặp vài lần Vân Phong lén lút truyền tin ra ngoài cung.
Chàng vốn là tâm phúc của hoàng đế thuở còn là Thái tử, sau khi đăng cơ càng được trọng dụng, trong tay chàng nắm giữ không ít người mà tiên đế âm thầm bồi dưỡng.
Trước đây, khi Trường Lăng mới đăng cơ, chính nhờ vào những thế lực ấy, Vân Phong đã âm thầm giải quyết rất nhiều rắc rối thay con.
Thật lòng mà nói, trong lòng ta rất biết ơn chàng. Biết ơn vì những năm tháng sát cánh ở phủ Thái tử, biết ơn vì đã không rời đi khi ta cùng đứa trẻ ấy cô độc trong hoàng cung. Ngay cả bát thuốc cuối cùng tiễn hoàng đế về trời… cũng là do Vân Phong tự tay hạ.
Thế nhưng, nếu lòng dạ của chàng đã không còn thuần nhất như xưa… thì ta cũng không định giữ lại.
Bởi vì thân thế của Trường Lăng vốn dĩ là một nhược điểm. Ngoại trừ ta và Vân Phong, ngay cả huynh trưởng cũng không hề hay biết.
Cũng chính vì biết nên Vân Phong bắt đầu không còn giữ mình nữa.
Chàng âm thầm xem bản thân là phụ thân của hoàng đế, dã tâm ngày càng trở nên rõ rệt. Có đôi lần, chàng thử dùng bí mật ấy để uy hiếp, muốn Trường Lăng giao lại ngôi báu cho mình.
Ta không cho chàng cơ hội mở miệng lần thứ ba.
Ngay trong đêm, ta cho người truyền thư cho huynh trưởng. Một chiêu dứt khoát, không chút lưu tình.
Nếu chàng đã không muốn sống những tháng ngày thanh nhàn, phú quý, vậy thì cứ xuống dưới mà tìm tiên đế, hai người chắc chắn còn nhiều chuyện để tâm sự.
Sau khi giải quyết xong mối họa lớn cuối cùng, ngai vàng của Trường Lăng hoàn toàn vững như bàn thạch.
Còn ta…
Ta không thích bị giam chân trong hậu cung nữa.
Vậy là ta liền dẫn theo mấy người thân cận rời cung và chu du sơn thủy khắp nơi. Núi cao nước sâu, gió mát trăng thanh, ta sống những ngày tháng nhàn nhã, vui đến mức… quên cả đường về.
Bên cạnh ta có vài nam sủng, mỗi người một vẻ, người pha trà, kẻ gảy đàn, người giỏi xoa bóp, người lại biết kể chuyện cười.
Đợi đến cuối năm, ta lại trở về cung thăm đứa con trai bám người, đứa trẻ ấy đã mấy lần gửi thư cầu xin ta về ăn Tết.
Vậy là ta ở lại hoàng cung mấy hôm, cùng con trai chơi cờ, dắt cháu trai cháu gái đi thả đèn, cười đùa rôm rả cả một mùa xuân.
Đến khi thấy đủ rồi, ta lại để lại một phong thư rồi lặng lẽ rời cung.
Con trai đã trưởng thành cũng nên học cách tự mình gánh vác hết thảy.
(HẾT)