Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng nàng ta gào thét như dội vào vách đá, tuy nghe lồng lộng nhưng lại hoàn toàn vô vọng.
Ngay khi ấy, Vân Phong liền bước vào, trên tay chàng là một bát thuốc còn đang nghi ngút khói.
Ánh mắt Thanh Hoàn lập tức bừng sáng, như thể thấy được cơ hội sống sót cuối cùng. Trong đầu nàng ta hẳn đã vẽ ra cảnh tượng mình được cứu ra ngoài, còn ta thì bị lột mặt nạ, bị trừng phạt thật thê thảm.
"Vân thị vệ!" Nàng ta hét lớn: "Mau đi gọi Thái tử tới! Ta có chuyện quan trọng phải nói với ngài ấy!"
Ta vẫn đứng yên đó, bộ dạng vẫn hoàn toàn bình tĩnh và tao nhã.
Vân Phong không hề đáp lời. Chàng chỉ bước tới, siết lấy cằm Thanh Hoàn, rồi không chút chần chừ đổ thẳng bát thuốc vào miệng nàng ta.
Thanh Hoàn vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nàng ta ho sặc sụa, tiếng ho mỗi lúc một yếu, cho đến khi hoàn toàn im bặt. Miệng há ra nhưng chẳng thể phát ra được một âm thanh nào.
Vẻ kinh hoàng đông cứng trên khuôn mặt nàng ta.
Vân Phong nhẹ nhàng đỡ ta dậy, ta quay người rời khỏi mật thất, và cũng chẳng thèm nhìn lại lấy một lần.
Thanh Hoàn chết khi ta mang thai được tám tháng.
Thời điểm đó, trong lòng Thái tử đã hoàn toàn quên sạch sự tồn tại của nàng ta. Ngày ngày hắn ở bên tachờ mong khoảnh khắc con trai chào đời. Ánh mắt hắn dịu dàng, trong đó ngập tràn chân thành và ấm áp.
Ta có thể thấy rõ ý muốn bù đắp của hắn, từ những món trang sức quý hiếm, đến y phục thêu rồng phượng cầu kỳ không ngày nào trùng lặp.
Thái tử giờ đây dường như đã thật lòng muốn cùng ta sống tốt, tình cảm tương kính như tân, vợ chồng hòa thuận.
Mỗi ngày tan triều, hắn đều đích thân đến viện của ta, cùng ta dùng bữa, tản bộ. Đến tối lại ngồi bên giường đọc sách, kể chuyện cho ta và đứa bé trong bụng nghe.
Thế nhưng… ta lại chẳng muốn tiếp nhận.
Bởi vì, đâu phải cứ lãng tử quay đầu thì người bị tổn thương ban đầu sẽ phải tha thứ chứ?
Huống chi, dáng vẻ dịu dàng này của hắn, ai dám đảm bảo sẽ duy trì được bao lâu?
Ta và hắn, không phải là một đôi vợ chồng trong dân gian bình thường, nơi mà câu chuyện ăn năn – tha thứ có thể vẽ nên cái kết viên mãn.
Ta và hắn là vợ chồng hoàng gia.
Thứ mà chúng ta tranh giành, chưa bao giờ là tình cảm đơn thuần, mà là quyền thế, là ngai vàng, là vận mệnh của hàng trăm hàng nghìn con người đứng sau.
Nếu ta hồ đồ… thì ta đáng đời.
Nhưng ta sẽ không hồ đồ. Ta sẽ mang theo bản thân, đứa con của ta, cùng phụ mẫu, huynh trưởng, và toàn bộ gia tộc, một bước lên mây, đứng trên đỉnh cao quyền lực.
8
Ngày mười tháng mang thai, vào một buổi sáng mùa xuân, ta thuận lợi hạ sinh một đứa bé trai kháu khỉnh.
Thái tử mừng rỡ đến phát cuồng. Hắn ôm con vào lòng, ánh mắt rạng rỡ chưa từng thấy, miệng cười không ngớt.
Vân Phong đứng phía sau cũng mỉm cười, niềm vui lặng lẽ ánh lên trong đáy mắt.
Năm năm sau, hoàng đế lâm bệnh nặng nên liền quyết ý truyền ngôi cho Thái tử.
Nhị hoàng tử nổi loạn, lập tức khởi binh tạo phản.
Kinh thành hỗn loạn suốt nửa tháng. Thái tử thân chinh xuất trận, dẫn quân trấn áp phản loạn, đối đầu trực diện với đội quân của Nhị hoàng tử ngay trước cổng cung.
Cuối cùng, chính tay hắn kết liễu Nhị hoàng tử. Bè đảng phản nghịch bị tiêu diệt, tài sản bị tịch biên, những kẻ còn sống bị lưu đày đến nơi biên thùy gió cát.
Nửa tháng sau, tiên đế băng hà. Thái tử thuận thế đăng cơ, thiên hạ về một mối.
Sau đại điển sắc phong, ta chính thức bước vào Trung cung, và trở thành Hoàng hậu.
Từ phủ Thái tử chuyển vào hoàng cung, nơi ở của ta lập tức trở nên rộng rãi hơn gấp bội.
Lần này Thái tử thuận lợi đăng cơ, Khương gia chính là công thần số một. Vì vậy, hoàng đế ban thưởng hậu hĩnh, danh vọng của Khương thị nhất thời lên như diều gặp gió.
Sau khi tình hình tiền triều tạm thời ổn định, hoàng đế bắt đầu âm thầm cho người đi khắp nơi tìm thầy, ráo riết truy lùng các danh y y thuật cao minh nhất để… chữa bệnh cho chính mình.
Trong suốt ba năm, ta lạnh lùng đứng ngoài quan sát. Hoàng đế đã gặp hết người này đến người khác, từ danh y ẩn cư trên núi đến thần y nức tiếng kinh thành. Hắn uống không biết bao nhiêu đơn thuốc, nhưng vẫn không thể sinh thêm lấy một đứa con.
Bởi vì năm xưa, chính tay hắn đã hạ độc.
Mà loại độc đó, vừa quý hiếm, vừa khó giải. Hơn nữa, phần lớn dược liệu đã bị Vân Phong ngầm động tay động chân, hoặc lén đổi, hoặc âm thầm pha loãng liều lượng. Cho nên, cho dù hắn có tìm được người chữa trị, thì cũng tuyệt đối không thể hồi phục được nữa.
Tóm lại, hậu quả năm xưa… chính hắn phải gánh chịu.
Dù đau khổ dằn vặt nhưng hoàng đế vẫn không chịu buông xuôi số phận. Hắn cố chấp bám lấy hy vọng và không ngừng tiếp tục tìm cách cứu vãn.
Thế nhưng bên cạnh chuyện chữa bệnh, hoàng đế cũng dần nảy sinh tâm tư khác, đó là hắn ngày càng kiêng dè Khương gia.
Bề ngoài vẫn cười nói hòa nhã, nhưng bên trong đã lặng lẽ âm mưu trừ khử. Chỉ là vì nể mặt ta và Trường Lăng, đứa con duy nhất hiện tại của hắn, nên hắn không định tận diệt, mà chỉ muốn lưu đày cả nhà ta.
Ta giả vờ không biết gì cả. Ngày ngày ở hậu cung chuyên tâm nuôi dạy con, giữ vai trò một Hoàng hậu hiền lương, không màng thế sự.
Cho đến một ngày, hoàng đế chính thức ra tay.
Hắn sai người bày mưu, phái quan lại trong triều đứng ra tố cáo huynh trưởng ta tội danh tham ô nhận hối lộ. Những chứng cứ hoàn toàn vô căn cứ ấy… lại đều do chính tay hắn sắp đặt.
Hình bộ Thượng thư do hắn đích thân chỉ định, không chút do dự dâng tấu lên triều, liệt kê từng tội danh một cách rành rẽ và dứt khoát như thể đã chuẩn bị từ lâu.
Hoàng đế lập tức nổi giận, ngay lúc hắn đang định hạ chỉ trừng phạt thì bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, rồi bỗng nhiên ngã quỵ ngay trên long ỷ.
Cả triều đình có thể nói là một phen chấn động.
Hoàng đế được khẩn cấp đưa về tẩm cung. Thái y viện thay phiên túc trực ngày đêm, nhưng kết luận cuối cùng lại như đòn trí mạng giáng xuống, bệnh đã vào giai đoạn cuối, cơ thể lúc này chẳng khác nào ngọn đèn trước gió.