Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc Ôn Tâm bận rộn với công việc bếp núc của mình, ở bên ngoài lại cực kỳ náo nhiệt.
“Mấy người nhỏ giọng chút không được à? Đừng tỏ vẻ kích động như vậy.” Dịch Vân Mộng cố gắng kìm chế hai phụ tá của mình.
“Dịch tỷ, chị không hiểu cái thông báo kết hôn này chấn động tới mức nào sao.”
“Đúng vậy, đúng vậy đó. Trên dưới bệnh viện đều hết hồn luôn. Ngay cả bệnh nhân còn há hốc mồm ngỡ ngàng cơ.”
Không chỉ có Dịch Vân Mộng trúng phải cuộc hội thoại này, đến cả Thôi Mộng Hàn cũng dính.
“Tướng quân, như thế này cũng không hợp lý rồi. Nếu như ngài không muốn, chúng ta cũng có thể từ chối mà.” Khuôn mặt nữ Alpha vừa cau mày nghiêm túc nói, tỏ rõ ý bảo bọc Thôi Mộng Hàn.
“Đúng vậy đó tướng quân. Lấy chức vụ của ngài thì muốn Omega nào mà chẳng được, hà cớ gì lại xoắn xuýt vì cái vụ gen xứng đôi này chứ? Lại còn phải chia sẻ với một đám Alpha khác nữa… Cùng nhau chia sẻ đó…?” Nam Alpha kia có tâm tình khó ở hơn nhiều, suýt chút nữa còn muốn giơ tay động thủ luôn.
"Đột nhiên kết hôn làm gì? Công việc đang chồng chất như thế này. Thật đúng là, không biết cô đang nghĩ gì luôn đấy. Điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của cô đấy.” Quản lý đẩy chiếc kính, cau mày nói.
Một dàn âm thanh phản đối cùng không tin tưởng cái hôn nhân rối mù này, không một người nào tỏ vẻ chúc phúc cho cuộc hôn nhân này cả. Tề Mân đứng ở trong chỗ tối của cầu thang liếc nhìn phòng khách một chút, lại nhìn cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt. Cô cảm thấy bé Omega lựa chọn không ra ngoài là lựa chọn đúng đắn.
Đột nhiên cô thấy có một bóng người đang lặng lẽ đi vào nhà bếp. Cô không biết đây là người nào. Chỉ là cái kiểu dáng lén lén lút lút kia, chắc chắn là không phải người tốt lành gì. Ý nghĩ đó làm cho cô phải nhíu mày, chân không chủ đích đi về phía phòng bếp.
Trong bếp, Ôn Tâm đang bày bánh gato cùng với khay bánh quy ra bàn. Lúc này trên bàn đã có rất nhiều hộp bánh với đủ loại vị và màu sắc khác nhau. Ôn Tâm vô cùng hài lòng với thành quả này của mình. Căn nhà này cũng có rất nhiều lò nướng, giúp cô có thể cùng lúc nướng được nhiều mẻ bánh nhanh như thế này. Cô rửa tay, định đem phần bánh quy đã nguội đóng gói lại. Đột nhiên cánh cửa bếp mở ra.
Một thiếu nữ xinh xắn bước vào. Dường như chỉ hơn Ôn Tâm một vài tuổi mà thôi. Dáng người có hơi lùn một chút nhưng lại được khuôn mặt tròn đáng yêu, đúng là kiểu thiếu nữ ngọt ngào điển hình. Ôn Tâm cũng có thể cảm nhận thiếu nữ ấy là một Omega.
"Có chuyện gì không?" Ôn Tâm đối với việc có người đột nhiên bước vào có hơi bất ngờ một chút, nhưng cô liền nở một nụ cười hiền hoà, chắc người này là trợ lý của một vị Alpha nào đó ngoài kia.
“Ai, sao toàn mùi khói thế này.” Omega kia vừa vào liền tỏ thái độ bất mãn mà giơ tay phẩy phẩy không khí, giọng nói không giấu nổi mùi "chướng khí".
“Vậy à…” Ôn Tâm nhìn thái độ khinh thường này cũng chỉ nhún nhún vai. Dù sao cô cũng không thể cấm người khác phát ngôn cái gì. Nhưng mà cô cũng không có bắn súng, chỉ có nấu ăn. Omega này chắc chưa bao giờ vô nhà bếp rồi.
“Này, mày là ai vậy? Tại sao lại được ở đây?” Thiếu nữ chỉ vào Ôn Tâm không chút khách khí chất vấn, thế nhưng cũng không chờ Ôn Tâm trả lời, cô ta liền tự mình tự nói.
“Chắc là giúp việc mới tới. Ai, Mộ tỷ tỷ sao có thể cưới một người như cô cơ chứ?”
Mộ tỷ tỷ? Nói Ninh Mộ à? Còn nói mình là giúp việc nữa, Ôn Tâm cũng không quan tâm lắm. Dù sao nếu không có vụ gen xứng đôi, cô còn không biết tới nơi như thế này có tồn tại, ngay cả tư cách làm giúp việc ở nơi như vậy cũng không có.
“Tiểu thư, phòng bếp này không phù hợp với cô đâu. Cô vẫn nên quay lại chỗ phòng khách đi.” Ôn Tâm vẫn muốn duy trì hoà khí hai bên.
“Hừ, cái nơi dơ bẩn này không thể nào tương thích với tôi được rồi. Chỉ có thể loại như cô mới có thể ở trong cái chỗ này mà thôi.”
Đáng tiếc, Omega kia không hề xem trọng những lời nói của Ôn Tâm vào mắt, thậm chí còn hất cằm vênh váo, tỏ vẻ mình là chủ nhân nơi này, mặt thì ghét bỏ còn tay thì bốc một chiếc bánh quy trong hộp mà Ôn Tâm vừa cất vào mà ăn. Vừa nhai xong, cô ta tràn đầy ghét bỏ mà phun ra, phun thẳng lên trên khay bánh vừa lấy ra, tỏ vẻ cực kỳ buồn ói.
Ôn Tâm nhìn toàn bộ quá trình đó thì nhíu mày thật chặt. Khi nãy cô chỉ cảm giác Omega này thái độ thật không tốt. Nhưng bây giờ cô còn cảm thấy muốn hỏi lý do cô ta có mặt trong căn bếp này, nhưng cô cũng chỉ sợ đây là một kẻ ngốc không biết suy nghĩ. Đáng tiếc, chưa chờ cô nói gì, Omega kia đã nhảy đong đỏng lên.
“Sao có thể khó ăn như vậy? Còn tính cho Mộ tỷ tỷ ăn mấy cái này nữa chứ. Tất cả đều vứt đi hết cho tôi.” Omega ấy muốn quật đổ hết tất cả đống đồ ăn trên bàn. Thế nhưng cô ta quên mất một điều, bánh quy thì nguội nhanh hơn khay nướng. Vì thế khi tay cô ta đụng trúng khay nóng, tay cô ta dần đỏ lên khiến cô ta phải hít một hơi lạnh. Lại trở tay tát Ôn Tâm một phát, chửi ầm lên.
“Con tiện nhân này. Mày muốn làm xấu mặt tao. Mày…”
Kình… Cửa bị đạp bay ra, trực tiếp dán mình vào vách tường đối diện, để lại hai người kinh ngạc trong bếp nhìn ra, lại đối diện với Tề Mân đang thực sự phẫn nộ kinh hoàng.