Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tề Mân…” Ôn Tâm sững sờ lên tiếng. Omega bên cạnh bỗng lập tức trở mặt, nước mắt giàn dụa đáng thương, cảm tưởng khí thế hung hăng khi nãy là một người khác vậy.
“Hu hu hu, chị ơi. Khi nãy em không có làm gì chị đâu mà sao chị lại cho tay của em chạm vào cái khay chứ. Chị xem bàn tay đã đỏ lên hết rồi. Nếu như để lại sẹo thì làm sao đây?”
Ôn Tâm tức tới mức muốn cười luôn rồi. Giả vờ giả vịt, cô xác định là tôi làm cô bị bỏng sao? Cái đó không phải do cô tát tôi mà đỏ sao?
Nhìn Tề Mân một chút, Ôn Tâm cũng không muốn giải thích cũng không muốn hỗ trợ gì. Ngược lại, không phải Tề Mân còn chán ghét cô sao? Ờ, đúng rồi, có thể khi nãy cô ấy còn đứng xem chuyện vui nữa kìa.
Khuôn mặt hơi giật nhẹ. Cảm giác nóng bỏng đang lan rộng làm cho Ôn Tâm có muốn cũng không dám nói. Thật đau nha, người ta nói Omega thường yếu ớt lắm mà, bà nội này là dị biệt à, đánh người không nương tay thì có chết tui không cơ chứ.
Tề Mân đứng đó nhìn cứ nghĩ bé Omega sẽ khóc sướt mướt muốn cô lại giúp chống lưng. Ai ngờ đâu, cô bé ấy chỉ nhìn cô rồi… quay mặt đi luôn!
Giận nhen! Nhưng cô vẫn duy trì nụ cười trên miệng rồi quay qua… Tề Mân híp mắt đánh giá cái người Omega lạ lẫm kia. Hừ, dáng người không bằng bé nhà mình. Mặt cũng không đẹp bằng bé nhà mình nốt. Tính cách cũng tệ hại như gỗ mục. Ờ, được cái làm diễn viên cũng không tệ. Có thể kêu Phong Kỳ Mộ dẫn đi làm diễn viên được rồi.
Bảo Nhi nhìn vị Alpha cao lớn xinh đẹp trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng rộn rạo. Cô ta biết người này là ai, Tề Mân, nhà khoa học trẻ tuổi và là người có tài nhất. Rất nhiều phát minh mới đều là của cô ấy. Nếu như Alpha này coi trọng lời nói của mình thì…
Lòng tiểu nhân thầm tính toán, Bảo Nhi đang khóc nhưng vẫn muốn bảo toàn hình tượng của bản thân, cố gắng rặn nước mắt sao cho trông thật đáng thương mà vẫn có thể hấp dẫn Tề Mân.
“Khóc đủ chưa?” Tề Mân thiếu kiên nhẫn quát. Ôn Tâm trước mặt bọn họ còn chưa có khóc đâu, cô nàng này muốn khóc là khóc cái gì.
Không không không… Kịch bản này không giống, lúc này chị ấy không phải nên ôm mình, an ủi mình sao? Kịch bản này sai rồi!
“Cô nghĩ tôi bị mù à? Nghĩ mình diễn tốt lắm sao? Nghĩ mình lợi hại lắm rồi phải không? Ai là giúp việc của cô vậy? Đây là vợ của tôi!”
Tề Mân đưa tay ôm lấy vai Ôn Tâm, lớn tiếng nói.
Ôn Tâm: !!!
Tề Mân nhìn Ôn Tâm đang ngơ ngác nhìn chính mình, trong mắt không có kinh hỉ, chỉ có kinh ngạc cùng cái gọi là không dám tưởng tượng nổi.
Giống như chuyện cô ra mặt bảo vệ là điều không thể xảy ra vậy. Điều này làm cho Tề Mân giận muốn nổi khói luôn. Không phải nói Omega rất dựa dẫm vào Alpha à. Tại sao Omega nhà cô lại khác biệt như vậy chứ? Cô có linh cảm nếu như cô không đi vào, nói không chừng Ôn Tâm sẽ chịu đựng mà nuốt cục tức này vào người.
Ôn Tâm: Ai nói dị? Tuy rằng tui theo việc “sống chung một cách hoà hợp” nhưng chuyện như thế này cũng sẽ không nuốt hận vào người, huống chi lúc nãy còn bị ăn tát vô duyên một cái.
Tề Mân khó chịu liền trực tiếp túm lấy cánh tay Bảo Nhi. Tiếng hét của Bảo Nhi vang lên, cô kéo cả Ôn Tâm đi ra phòng khách.
"Chờ. . Chờ chút! Chị muốn làm gì?"
“Làm chuyện nên làm.” Tề Mân cũng không quay đầu lại nói.