Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Tâm đột nhiên cảm nhận được bóng tối đang bao phủ mình, cô sợ hãi quay đầu rồi lùi về phía sau một bước. Nhưng Tề Mân lại vì thế mà chỉ cách cô đúng một nắm tay.
“Chị sao thế? Tề Mân?” Ôn Tâm nghi ngờ hỏi, cô cảm thấy Tề Mân lúc này có chút nguy hiểm, nhưng cô cũng không biết cảm giác này là gì.
“Chị muốn em.” Tề Mân chống hai tay ở hai bên người Ôn Tâm, nghiêm túc nói.
“H… Hả?” Ôn Tâm hỏi lại, à mà, hình như cô đang bị dồn vào thế bí nhỉ! Đây là kiểu “tỏ tình” trong truyền thuyết đúng không nhỉ? A… Ngại quá đi mất…
“Mới có tên Kỳ Mộ được hưởng. Thật không công bằng. Chị cũng muốn!” Tề Mân trầm mặc trong chốc lát rồi mới lớn tiếng nói.
“À?” Ôn Tâm lại ngẩn người. Hoá ra là cái này… Mà cái gì chỉ có Kỳ Mộ hưởng mà những người khác không được hưởng chứ. A, đừng nói… đừng nói là chị ấy đề cập tới chuyện kia nhé…
“Chị… Đừng nói là chị muốn làm chuyện đó nhé…”
“Đúng vậy.” Tề Mân còn chưa chờ Ôn Tâm nói xong, liền gật đầu thừa nhận.
“Không, không… Không được…” Ôn Tâm mắc cỡ đỏ mặt, lắc đầu nói. Cô quay mặt hẳn sang một bên rồi mới nhỏ giọng nói.
“Cái đó… Cái đó là sự cố… chỉ là sự cố thôi…” Nghĩ đến đôi mắt sủng nịnh của Phong Kỳ Mộ, Ôn Tâm cũng không nỡ nói lời tiếp theo. Rồi cô nghĩ tới lúc các Alpha bao bọc và che chở cho cô. Hiện tại, cô cũng không biết tâm tình của mình là như thế nào nữa.
“Nếu không thử thì làm sao em biết.” Nói rồi Tề Mân nâng cằm Ôn Tâm lên, khéo léo hôn lên môi cô.
“Ư… Ưm… A…” Ôn Tâm lúc đầu còn đẩy Tề Mân ra. Nhưng khi cô vừa đẩy thì tay liền đụng trúng bộ ngực đầy đặn của Tề Mân làm cho cô phải kêu rên một tiếng. Âm thanh làm cho Ôn Tâm sợ hãi thu tay lại. Đáng tiếc tay vừa thu thì cô cũng bị lật ván bài. Sức lực của cô dường như bị nụ hôn dài này rút đi dần.
Không giống với nụ hôn đầy kỹ xảo của Phong Kỳ Mộ, Tề Mân lúc đầu có hơi gượng gạo một chút, nhưng với khả năng học tập xuất chúng, cô lập tức tìm ra chỗ mẫn cảm của Ôn Tâm, rồi còn dây dưa với lưỡi Ôn Tâm một lúc.
“Ha… ha…” Ôn Tâm sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, eo mềm nhũn ngồi xuống đất nhưng lại bị Tề Mân dễ dàng ôm lại.
Liếm môi một chút, dường như cô còn đang lưu luyến nụ hôn ướt át khi nãy. Đôi mắt Tề Mân càng thâm thuý, mở miệng phát ra thứ âm thanh khàn khàn chậm rãi lọt vào tai Ôn Tâm.
“Ôn Tâm, miệng em ngọt lắm.”
“Không… Không có đâu… Chị… chị đừng nói lung tung.” Ôn Tâm cắn môi, nắm lấy phần vạt áo trước ngực của Tề Mân, không dám ngẩng đầu. Đáng tiếc khuôn mặt đỏ bừng cùng cánh tai hồng nhạt đã làm cô lộ vẻ ngượng ngùng. Cảnh tượng này làm cho Tề Mân thực sự vui sướng.
Ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy cánh tai hồng kia, người trong lòng bỗng chốc run rẩy từng đợt, miệng còn phát ra tiếng “ư, ư” như mèo con.
“Bé yêu không chán ghét đúng không, chị cũng rất thích đấy.” Tề Mân nhẹ giọng nói.
“Không…” Ôn Tâm lời còn chưa nói hết đã bị cái thứ đẩy bụng làm cho sợ hãi. Dù đã bị kìm nén dưới lớp quần áo, vậy mà đã căng cứng làm cho vải quần nhìn chật chội hẳn. Kích cỡ gần bằng Phong Kỳ Mộ, nhưng chung kiểu dáng thô to, đã vậy còn run run nữa. Quy đầu đẩy bụng dưới Ôn Tâm, hơi giật giật lên, giống như đã chờ đợi cái gì.
“Em xem đi… Nó cũng đang muốn em đấy, sờ sờ nó đi em…” Âm thanh Tề Mân vừa phát ra mang theo một chút mong chờ cùng khẩn cầu, làm cho nội tâm Ôn Tâm run rẩy nhẹ. Tỏ vẻ không đành lòng nhìn người trước giờ kiêu ngạo lại đi cầu xin như vậy, Ôn Tâm đưa tay ra.
Đầu ngón tay cần thận từng chút một, thậm chí có chút do dự đụng vào “cây nấm” cương cứng kia.