Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em pha sữa chocolate cho mọi người uống nhé.” Có lẽ cảm nhận được rất nhiều oán niệm, Ôn Tâm nhìn một chút, ai lại để khách đứng nhìn chủ ngồi ăn chứ? Cô quyết định vẫn nên đi làm đồ uống cho bọn họ uống.
May là cô đã từng làm công ở tiệm cà phê, xay hạt cà phê khả năng phải chờ hơi lâu, nhưng làm sữa chocolate thì rất nhanh. Cô nhớ tới thời điểm trước ăn bánh quy để suy ra khẩu vị của từng người (sáu Alpha) rồi làm, còn những còn lại thì uống chung chung là được.
Khi cô đẩy xe ra, đặt hai ấm nước lên khay trà, rồi đưa mỗi ly sữa chocolate cho các Alpha.
“Thơm quá đi.” Phong Kỳ Mộ nhìn chất lỏng màu nâu đâm mà ngửi. Có chút đắng nhưng không giống mùi cà phê thường ngày. Đây là sữa chocolate sao? Lần đầu thấy đấy… Không phải, đã từng thấy người khác nếm thử, nhưng đánh giá cũng không ngon lắm.
“Ngon quá.” Người đầu tiên uống là Tề Mân, lẳng lặng nhấp thử một miếng, rồi lại uống một hớp to. Cô liếm môi một cái rồi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn ngay lập tức.
“Thấy ngon là tốt rồi.” Ôn Tâm mỉm cười gật đầu. So với cà phê thì cô thích uống sữa chocolate hơn. Lâu lâu còn có thể cho thêm sữa bò, uống rất ngon.
Có lẽ nhìn thấy phản ứng của Tề Mân, những người khác cũng đến uống thử, rồi các cặp mắt đều trở nên bừng sáng.
"Chỉ là màu sắc không giống nhau lắm." Một sĩ quan nhìn ly sữa của mình rồi nhìn ly của Thôi Mộng Hàn, hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha ha, của bọn họ là dựa trên khẩu vị riêng mà làm.” Ôn Tâm xấu hổ giải thích.
“Tổng giám đốc, tôi nghĩ chúng ta có thể cho bán loại mặt hàng này.” Một Alpha đứng cạnh Ninh Mộ đẩy kính nói.
“Đừng nghĩ tới điều đó.” Ninh Mộ liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục uống ly sữa của mình. Trong lòng cô thầm cảm thấy sung sướng. Không nghĩ đến việc chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, Ôn Tâm có thể biết khẩu vị của cô, vậy sao phải đưa món này ra thị trường chứ? Chỉ bọn họ uống thôi là được rồi!
Cả dàn sĩ quan & trợ lý & thư ký & trợ thủ: ??? Ý là bọn họ uống xong và… chỉ vậy thôi sao?!
Ôn Tâm nhìn đám người đang trợn mắt ngoác miệng uống một ly rồi tiếp một ly, tốc độ cực nhanh. Cô đang định dơ tay nói họ cứ uống từ từ thôi, uống không đủ cô có thể làm thêm, kết quả lại bị Tề Mân lôi đi mất.
“Tề… Tề Mân, chị muốn dẫn em đi đâu vậy?” Ôn Tâm lảo đảo đi theo Tề Mân, nhỏ giọng hỏi.
“Dẫn em đi xem phòng thí nghiệm của chị! Hai chúng ta đang rảnh, chị dẫn em đi!” Tề Mân hưng phấn nhập mật khẩu, lại có chút kiêu ngạo đẩy cửa vào.
“Em là người đầu tiên không phải nhân viên kỹ thuật được đi chị dẫn vào đó nha.”
“Ha ha, em nên cảm thấy kiêu ngạo sao?” Ôn Tâm buồn cười nói, kỳ thực có lúc cô cảm thấy Tề Mân như một đứa con nít, mọi cảm xúc đều thể hiện lên trên mặt. Với bộ dạng này, không lẽ cô và Tề Mân đã tiêu tan hiềm khích trước đó rồi sao?
Phòng nghiên cứu có đủ loại dụng cụ các kiểu dáng, cảm giác là thứ đồ gì cũng có. Thậm chí là các lọ có chứa thuốc bên trong. Cô vốn nghĩ phòng nghiên cứu thường sẽ rất lộn xộn, nhưng ở đây thì lại rất sạch sẽ nha.
A, đây là gì thế… Ôn Tâm nhìn vách tường cứ cách một khúc lại có cái gì đó. Cô đẩy thử thì đó là thùng rác. Đẩy cái ở kế bên thì nó cũng là một cái thùng rác y như vậy… Đừng nói là sau vách tường đó đều là thùng rác hết nhé? Đột nhiên cô muốn biết đằng sau vách tường này là gì ghê…
“Em cảm thấy thế nào?” Tề Mân hơi mím môi, lại vòng tay ra đằng sau đẩy nhẹ một cái, âm thanh khoá cửa vang lên rõ ràng. Sau đó cô chầm chậm đi đến chỗ Ôn Tâm đang đứng.