Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Là... là Phong tiểu thư sao?" Ôn Tâm nghiêng đầu nhìn, vừa vặn thấy Phong Kỳ Mộ đứng ở góc tường, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Phong tiểu thư?" Khuôn mặt Phong Kỳ Mộ méo xệch, cô nhún vai, đánh giá Ôn Tâm từ trên xuống dưới.
"Cứ gọi tên chị là được rồi, cách gọi đó nghe cứ quái quái kiểu gì."
"A... Phong K... Kỳ Mộ..." Ôn Tâm vốn không muốn gọi tên cô ấy, nhưng lại bị ánh mắt đầy sát khí của Phong Kỳ Mộ quét tới. Thôi được rồi, đối phương là 'lão đại' mà. Mình không chấp nhặt đâu.
"Em ăn chừng này có đủ không?" Phong Kỳ Mộ khoanh tay, chỉ vào thứ đang sôi và tỏa hương thơm trong nồi nhỏ, nhíu mày hỏi.
"Đủ ạ." Ôn Tâm kỳ quái trả lời. Đây chỉ là một nồi nhỏ thôi mà, với sức ăn của mình thì sao mà không đủ được chứ? Kết quả là, khi đối diện với ánh mắt Phong Kỳ Mộ, cô dường như hiểu ra điều gì đó, lúng túng hỏi: "Các chị cũng muốn ăn sao? Em tưởng các chị sẽ đi ăn ngoài."
"Tụi chị bị quy định chỉ được ăn trong nhà." Phong Kỳ Mộ buông thõng tay, đáp.
"Mấy chị không nấu ăn sao?" Ôn Tâm thắc mắc.
"Chị là sát thủ nhà bếp. Mấy người kia hình như cũng y hệt." Phong Kỳ Mộ nhún vai nói, quay sang liếc mắt đưa tình với Ôn Tâm, rồi còn quăng cho cô một nụ hôn gió.
"Cố lên nha! Tụi chị chờ em~"
Cảm giác như mình tới đây để làm bảo mẫu! Ôn Tâm buồn bực gãi đầu, quyết định dẹp cái nồi điện kia sang một bên. Họ có thể ăn mì sao? Chắc là không đâu.
"Nghe nói sức ăn của Alpha rất lớn." Ôn Tâm tra thử trong Trí Não: sức ăn bình thường của Alpha gấp ba lần Omega. Trời ơi!
Chẳng trách vừa nãy cô thấy một cái nồi cực lớn. Có lẽ vì sức ăn của các Alpha lớn, một lần nấu sẽ phải làm rất nhiều.
Cô vất vả bê chiếc nồi cao bằng nửa người lên bếp. Bên trong đã đổ sẵn khoảng nửa nồi nước. Cô cảm thấy nồi này có thể nấu một lượng lớn cơm cà ri đấy! Ừm... Dù sao thì món ngon đường phố vẫn là đỉnh nhất.
Cô cũng không có cách nào khác. Cô chỉ giỏi làm các món bình dân, chứ chưa từng học làm những món ăn cao cấp. Đã không có tiền ăn thì lấy đâu ra tiền mà đi học mấy cái đó.
Cô xào ba đĩa thịt bò lớn, chiên gà, luộc thêm hơn hai mươi quả trứng chần, cùng hai đĩa thịt xắt xào rau. Nhưng làm sao để bưng ra ngoài đây? Cái mâm này to gấp đôi cô. Đồ ăn trên các đĩa chất cao như những ngọn núi nhỏ. Khả năng mình chưa đi được mấy bước liền gãy cả cột sống mất. Sau một lúc tìm kiếm, may quá, ở đây có chiếc xe đẩy này! Quá tiện lợi!
Cô đẩy xe ra ngoài. Tại bàn ăn lớn dành cho bảy người, sáu người họ đã ngồi vào đông đủ. Nhìn thấy Ôn Tâm đi ra, sáu đôi mắt lập tức quay về chung một hướng, như có ánh sáng bắn ra từ mắt họ. Điều đó khiến Ôn Tâm khựng lại: Biểu hiện của đói bụng... là trông như thế này sao?
"Chị đến giúp em đây." Dịch Vân Mộng đứng lên, giúp Ôn Tâm đặt mâm lên bàn.
"A, em cảm ơn." Ôn Tâm ngượng ngùng đáp.
"Không có gì, em nấu ăn cũng rất mệt." Dịch Vân Mộng mỉm cười.
A! Thật sự là người tốt mà! Ôn Tâm thầm nhủ. Cô rút tay khỏi xe đẩy, xách chiếc ghế nhỏ tới trước tô mì của mình. Tô mì còn đang tỏa nhiều đợt khói trắng. Hiệu quả giữ ấm tốt thật!
"Ngon quá, ngon quá." Ôn Tâm húp vài miếng lớn, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Một tháng trời toàn uống dịch dinh dưỡng, bây giờ được ăn tô mì này, quả thực đây là Thiên Đường.
"Em vẫn ở đây ăn mì à." Giọng Phong Kỳ Mộ lần thứ hai vang lên từ phía sau, làm Ôn Tâm suýt chút nữa phun hết đồ ăn ra ngoài.
"Mấy chị... Mấy chị chưa ăn sao?" Ôn Tâm kinh ngạc hỏi.
"Cả nhà đều đang chờ em. Em thì hay quá, ngồi trong bếp ăn từ lúc nào không hay." Phong Kỳ Mộ không vui nói.
"Mấy chị cứ ăn đi ạ, em ăn cái này là được rồi. Đồ ăn này vốn là em làm cho các chị mà. A..." Ôn Tâm còn chưa nói xong đã bị Phong Kỳ Mộ một tay nâng eo, tay kia cầm lấy tô mì của cô, giọng nói đầy bá đạo.
"Muốn ăn thì cả nhà cùng ăn chung. Làm gì có chuyện tách ra ăn riêng. Em ngoan ngoãn ngồi im cho chị."
Ôn Tâm lúng túng nhìn năm người đang ngồi chờ đợi như lời Phong Kỳ Mộ nói. Thấy cô bị "vác" ra thì họ có chút kinh ngạc, sau đó lại thấy tô mì nhỏ trên tay Phong Kỳ Mộ thì liền nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Ôn Tâm: Đột nhiên cảm giác không khí có chút cứng ngắc.
"Khụ khụ, mau ăn thôi. Ăn lúc còn nóng mới ngon." Ôn Tâm vội ho khan một tiếng.
Nghe Ôn Tâm nói, sáu người họ mới bắt đầu động đũa, yên lặng ăn. Bầu không khí tĩnh lặng, xuyên suốt chỉ nghe tiếng chén đũa va chạm. Mắt thường có thể thấy tốc độ tiêu diệt đồ ăn hết sức kinh khủng, thế nhưng....
"Cái đó... Các chị không... ăn rau sao?" Thịt đã vơi đi một nửa, còn rau thì chỉ hao hụt một hai phần. Người ăn chủ yếu vẫn là Dịch Vân Mộng và Phong Kỳ Mộ, còn lại đều không động đũa đến.
"Cái này thì có gì ngon! Nó ăn vào được sao?" Tề Mân bĩu môi nói, không hề che giấu việc cô không thích ăn rau.
Ôn Tâm: ??? Cái thể loại luận điểm gì đây?
Kết quả, nhìn những người không ăn rau nãy giờ, trên khuôn mặt họ đều có sự tán đồng với phát ngôn của Tề Mân.
"Mấy chị ăn như thế thì dinh dưỡng sẽ không cân đối đâu! Em là người nấu nên em có đôi lời nhé. Ai không ăn rau, bữa tối sẽ phải ăn salad sống thay cơm!" Ôn Tâm nhe răng trợn mắt, nói một cách hợp tình hợp lý.