"Nào có ai làm thế hả em?!" Tề Mân lên tiếng phản đối.
"Ôn tiểu thư, tôi cảm thấy em làm vậy là không thích hợp. Còn có chút bá đạo." Nhan Vân Lam so với Tề Mân thì phản ứng có vẻ uyển chuyển hơn, nhưng điểm chung vẫn là không đồng tình với Ôn Tâm.
"Em cảm thấy em không sai đâu. Đây là vì các chị thôi. Không phải đồ ăn sẽ bị lãng phí chỉ vì các chị không thích hay sao? Món nào cũng là dùng tiền mua, có nhiều tiền đến mấy cũng không thể lãng phí như vậy được." Nghĩ tới cuộc sống muốn cạp đất mà ăn trước đây, lại nhìn một đống rau sắp bị bỏ đi trước mắt, Ôn Tâm bĩu môi đáp lại.
Ngoại trừ Tề Mân, những người khác trầm mặc một lát rồi cũng bắt đầu ăn rau. Tề Mân thấy cả nhà đều thỏa hiệp, cô xụ mặt gắp mấy đũa rau nhét vào miệng, rồi ngay lập tức buông đũa và lau miệng.
"Tôi no rồi." Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Ôn Tâm nhìn theo hướng cô ấy đi, nhún nhún vai, sau đó ăn hết phần ăn cuối cùng của mình và bưng cái tô nhỏ vào trong bếp.
"Ở đây lại có máy lọc rửa sao? Cái thứ này có thể rửa sạch mọi thứ không?" Ôn Tâm có chút hoài nghi khi nhìn vào chiếc máy.
"Tất nhiên rồi, nó còn có thêm công năng khử khuẩn nữa đó." Giọng nói truyền đến từ phía sau xe đẩy. Ôn Tâm quay đầu lại, phát hiện là Dịch Vân Mộng đang đem chén bát ngoài bàn vào.
"A! Sao chị lại làm việc này? Chờ em ra thu dọn là được rồi mà." Ôn Tâm vội vàng đứng lên nói.
"Chuyện này không hề gì. Cơm là em nấu rồi. Không có chuyện việc gì cũng để em làm được." Dịch Vân Mộng lắc đầu, bỏ những chén đĩa bẩn vào chiếc máy cơ khí kia. Sau đó cô ấy tới bồn rửa tay, lau khô rồi sờ sờ đầu Ôn Tâm.
"Cơm rất ngon. Cảm ơn em."
Ôn Tâm nhìn bóng lưng Dịch Vân Mộng, sờ sờ chỗ vừa bị sờ.
Bất ngờ là được ở chung với người tốt. Làm một ít bánh quy đi. Không có tiền cũng có thể tự làm mà.
Cô lục tìm trong phòng bếp, bày ra những thứ cần dùng. Đúng là tiện lợi thật, miễn là có nghĩ đến thì thứ đó sẽ xuất hiện. Người chuẩn bị cái phòng này cũng thật có tâm.
"Vị nguyên bản, chocolate, hương thảo, trà xanh... Hô..." Ôn Tâm lau mùi hôi. May là không có vị nào khó ăn. Làm cái này cũng đơn giản như làm bánh tráng thôi ấy mà.
Trong chớp mắt, hương thơm bánh quy ngọt ngào đã lan tỏa khắp phòng bếp. Cắn một miếng, bánh giòn rụm, ngọt lịm, hương thơm lan tỏa trong miệng.
"Ừm. Ngon thật. Đúng là mình làm có khác."
Đem bánh quy được sắp xếp chỉnh tề đặt lên bàn ăn. Ôn Tâm quay lại quyết định làm thêm mẻ bánh mặn. Nếu đã làm, thì làm luôn một lần đi.
Đến khi Ôn Tâm trở ra lần hai thì bàn ăn đã tụ tập thêm vài Alpha. Bánh quy đã vơi đi một nửa. Các Alpha đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Ôn Tâm liền vội vàng thu tay đang bốc bánh quy về. Xem ra là vẫn biết chột dạ nha.
"Không sao không sao, các chị ăn đi, các chị cứ ăn đi." Ôn Tâm vội vàng xua tay nói.
"Đây là vị mặn. Mấy chị cũng thử đi ạ."
"Ôn Tâm à, không nghĩ tay nghề của em lại tốt như vậy." Phong Kỳ Mộ bước tới, vỗ vỗ lưng Ôn Tâm.
"Thích thì ăn nhiều một chút. Trong bếp còn rất nhiều nguyên liệu. A đúng rồi, ở đây có mấy cái hộp nhỏ. Mấy chị có thể mang về phòng ăn nè." Ôn Tâm vừa nói vừa từ trong phòng bếp đem ra mấy cái hộp đưa cho các Alpha.
Nhìn bọn họ thực sự cẩn thận cất bánh vào trong hộp mang lên lầu, cô có chút thở phào nhẹ nhõm. Họ còn chừa lại cho mình một ít, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Buổi tối tắm xong, Ôn Tâm nhào lên giường. Lúc nãy cô dùng Trí Não xem một chút tin tức. Chuyện của bọn họ quả nhiên tạo ra chấn động lớn. Chỉ là tư liệu của Ôn Tâm được bảo mật tốt nên cô cũng an tâm phần nào. Nhưng cũng có tin tức nói đã giúp cô xin nghỉ học ba tháng... Hi vọng hai chuyện sẽ không gây liên tưởng đến nhau.
"Ai... Mệt quá đi mất..." Ôn Tâm vùi đầu vào gối mà rên rỉ.
"Sao... Mệt lắm hả, có cần chị xoa bóp cho em không?" Một thân thể đột ngột đè lên lưng Ôn Tâm, còn thủ thỉ bên tai cô nữa chứ.