Bán thân cho bạn trai cũ - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3


Tôi đang xem bình luận say sưa thì bên cạnh vang lên tiếng trở mình cùng tiếng rên nhỏ vì chịu đựng.


Lục Chu bị thương từ lâu, hồi còn làm ở công trường, bị vật nặng rơi trúng lưng.


Từ đó mỗi lần trời mưa hay thay đổi thời tiết là vết thương cũ lại đau.


Nghĩ đến việc sau này anh vì tôi mà thủ tiết mấy chục năm, cuối cùng ôm tro cốt tôi chết ở biển…


Tôi thấy sống mũi cay cay, nước mắt rưng rưng.


Tay tôi từ từ luồn vào chăn, chậm rãi đặt lên vai anh.


Cảm giác Lục Chu khựng lại, nhưng không hề ngăn cản.


Cho đến khi tay tôi lần xuống ngực anh, Lục Chu đột nhiên hít mạnh một hơi, nắm chặt lấy tay tôi, giọng khàn đặc:


“Em định làm gì?”


Tôi mím môi: “Dầu xoa ở đâu? Em giúp anh xoa bóp một chút?”


Tay anh siết lấy tay tôi chặt hơn, yết hầu lăn mạnh.


Tôi biết anh đang nghĩ gì.


Trước khi chia tay, tôi thường xoa bóp giúp anh như thế… mà lần nào cũng kết thúc bằng chuyện không thể nói.


Càng nghĩ càng nóng người, tôi vội rút tay lại, quay lưng về phía anh.


“Không muốn thì thôi, em ngủ.”


Bình luận la hét:


[Aaaa nữ phụ sao lại rút lui rồi! Cố thêm chút nữa thôi là phản diện gãy dây lý trí rồi kìa!]


[Yên tâm đi, nữ phụ đã không ra nước ngoài nữa thì dây này sớm muộn cũng đứt. Con ngươi mất tiêu là định mệnh.]


Không muốn nhìn bình luận nữa, tôi đành trùm chăn kín đầu, giả chết ngủ luôn.


Có lẽ vì quá mệt mỏi sau đám cưới, tôi ngủ lúc nào không hay.


4


Sáng hôm sau, tôi bị nghẹt thở mà tỉnh dậy.


Mở mắt ra đã thấy đầu mình đang vùi trong vòng ngực rắn chắc của Lục Chu.


Anh ôm tôi rất chặt, một tay vòng qua eo tôi không chịu buông.


Tôi… từ khi nào chui vào chăn anh ngủ vậy?


Tôi vùng vẫy một chút, Lục Chu dường như cảm nhận được, ôm càng chặt hơn.


Đầu tôi lại bị ép vào cơ ngực của anh.


Nhịn không nổi nữa, tôi khó nhọc thoát khỏi vòng tay anh, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.


Người đàn ông này… sao toàn thân cứng như sắt thế?


Cơ bắp chỗ nào cũng cứng, suýt nữa làm tôi nghẹt thở luôn rồi!


Tôi vào phòng tắm rửa mặt, soi gương thì phát hiện cổ mình có vết cắn rõ mồn một.


[Nữ phụ đừng nghi ngờ, là phản diện cắn đấy.]


[Aaaa ai hiểu được cảm giác tối qua khi thấy phản diện cắn nữ phụ, y như chó đánh dấu lãnh thổ vậy trời!]


[Nghĩ đến cảnh phản diện cẩn thận ôm vợ vào lòng, lén hôn vài cái rồi cắn nhẹ một phát… tôi không nhịn được cười.]


Tôi chạm tay lên vết cắn Lục Chu để lại, khẽ bật cười.


[??? Gì vậy, nữ phụ cũng cười rồi? Lẽ nào cô ấy cũng… thích bị cắn?]


[Thôi xong, phản diện chưa đủ biến thái, giờ nữ phụ cũng nhập hội. Thôi thì tôi xin nhận thua, đẩy thuyền này tới chết.]


Tôi không thèm để ý bình luận nữa, vui vẻ đi vào bếp định làm bữa sáng.


Hôm qua không kịp quan sát, giờ nhìn kỹ mới thấy nhà của Lục Chu đúng là lạnh như băng.


Toàn bộ căn nhà chỉ có ba màu: đen, trắng và xám.


Vì không thích ai đụng vào đồ của mình, anh không thuê người giúp việc.


Đồ ăn trong tủ lạnh cũng ít đến thảm thương.


Tôi lấy ra một miếng thịt hộp, không nhịn được mà lẩm bẩm:


“Không biết mấy năm nay anh ấy sống kiểu gì nữa…”


Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:


“Em đang làm gì vậy?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo